Câm là hiện tượng không có khả năng nói, có thể do bẩm sinh hoặc do các rối loạn chức năng bên trong cơ thể, ảnh hưởng đến việc phát âm. Câm xảy ra ở cả ngườiđộng vật.

Câm
Chuyên khoathần kinh học, tâm thần học

Câm thường hiểu là khả năng nói bị mất, được nhận biết bởi người thân trong gia đình, người chăm sóc, giáo viên, bác sĩ hoặc các chuyên gia về bệnh lý ngôn ngữ nói. Tình trạng này không nhất thiết phải là vĩnh viễn, vì câm có thể do nhiều nguyên nhân khác nhau như thương tích, bệnh tật, tác dụng phụ của thuốc, chấn thương tâm lý, vấn đề phát triển hoặc các vấn đề về hệ thần kinh.[1] Đôi khi, người có thể mất khả năng nói mà trước đó có thể nói bình thường (chứng mất ngôn ngữ) do tai nạn, bệnh tật hoặc các vấn đề sau phẫu thuật; tuy hiếm khi nguyên nhân là tâm lý.

Cách điều trị hoặc quản lý cũng khác nhau tùy theo nguyên nhân, được xác định sau khi kiểm tra về khả năng nói.[2] Trong một số trường hợp, liệu pháp có thể khôi phục lại khả năng nói. Nếu không, có nhiều thiết bị giao tiếp hỗ trợ và bổ sung có sẵn để hỗ trợ người câm.

Nguyên nhân sửa

Những người bị câm có thể do gặp vấn đề ở các bộ phận như thực quản, dây thanh quản, phổi, miệng, hay lưỡi.[3]

Xem thêm sửa

Tham khảo sửa

  1. ^ Grippo, J.; Vergel, M. F.; Comar, H.; Grippo, T. (2001). “Câm điếc ở trẻ em”. Revista de Neurología. 32 (3): 244–246. doi:10.33588/rn.3203.2000376. ISSN 0210-0010. PMID 11310279.
  2. ^ CDC (30 tháng 1 năm 2019). “Rối loạn ngôn ngữ và nói ở trẻ em | CDC”. Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Bệnh tật Hoa Kỳ (bằng tiếng Anh). Truy cập ngày 10 tháng 4 năm 2020.
  3. ^ “Aphasia”.