Quán Café đêm (tiếng Pháp: Le Café de nuit) là một bức tranh sơn dầu do họa sĩ người Hà Lan Vincent van Gogh tạo ra vào tháng 9 năm 1888 tại Arles[1]. Tên của tác phẩm được viết thấp hơn ngay bên dưới chữ ký. Bức tranh được sở hữu bởi Đại học Yale và hiện đang được lưu giữ tại Phòng trưng bày Nghệ thuật Đại học Yale ở New Haven, Connecticut.

Quán Café đêm
Tiếng Pháp: Le Café de nuit
Tác giảVincent van Gogh
Thời gian1888 (1888)
Địa điểmYale University Art Gallery, New Haven

Nội thất được miêu tả trong tranh là quán Café de la Gare, 30 Place Lamartine, do Joseph-Michel Ginoux và vợ Marie, người ở trong bức hình chụp tháng 11 năm 1888 cho Van Gogh và Gauguin để vẽ bức Arlésienne; sau đó, Joseph Ginoux rõ ràng cũng đã chụp ảnh cho cả hai họa sĩ

Miêu tả sửa

Bức tranh được vẽ trên vải toan công nghiệp có kích thước 30 (tiêu chuẩn của Pháp). Bức tranh mô tả nội thất của quán cà phê, với một ô cửa có rèm che nửa trong cảnh trung tâm, có lẽ, dẫn tới các phòng riêng tư hơn. Năm khách hàng ngồi ở bàn dọc theo các bức tường bên trái và bên phải, và một người phục vụ trong một chiếc áo khoác sáng màu, đứng cạnh một bàn bi-a gần trung tâm của căn phòng và đối diện với người xem.

Năm khách hàng được mô tả trong khung cảnh được mô tả là "ba tên say rượu và vô gia cư trong một phòng công cộng lớn [...] đang tụ tập để ngủ hoặc chuyếch choáng. " [2] Một học giả viết, "Quán cà phê là một nỗi ám ảnh người thất thế và gái mại dâm, những người được mô tả là ngồi xuống bàn và uống cùng nhau ở cuối phòng. ".[3]

Bức tranh được vẽ với sự tương phản dữ dội, màu sắc sống động, trần nhà có màu xanh lá cây, các bức tường đỏ phía trên, những đốm sáng, đèn trần cháy bằng gas và sàn phần lớn màu vàng. Sơn được vẽ lên tranh dày đặc, với nhiều đường nét dẫn về phía cửa ở phía sau. Phối cảnh có vẻ hơi hướng xuống sàn.[2]

Nguồn gốc sửa

 
Phiên bản màu nước, bộ sưu tập cá nhân

Trong một đoạn hài hước trong bức thư Van Gogh viết cho em trai mình, Theo, họa sĩ nói đùa rằng Ginoux đã lấy rất nhiều tiền của ông và ông đã nói với chủ quán cà phê là đã đến lúc để trả thù bằng cách sẽ vẽ nơi này.[2]

Vào tháng 8 năm 1888, Van Gogh nói với em trai mình trong một lá thư:

"Hôm nay anh có lẽ sẽ bắt đầu với nội thất quán cà phê, nơi anh có một căn phòng, thắp sáng bằng ngọn đèn gas, vào buổi tối. Đó là những gì họ gọi ở đây là "café de nuit" (họ khá thường xuyên ở đây), ở lại qua cả đêm. "Những người lang thang trong đêm" cũng có thể nương náu ở đây khi họ không có tiền để trả cho nhà ở, hoặc quá say để vào nhà.[4] "

Trong những ngày đầu tháng 9 năm 1888, Van Gogh thức trong ba đêm liên tiếp để vẽ bức tranh, ông ngủ vào buổi sáng.[5] Ít lâu sau, ông làm bản màu nước, sao chép bố cục và một lần nữa đơn giản hóa màu sắc để sánh với sự đơn giản trong các bản in khắc gỗ của Nhật Bản.

Một bức tranh của Van Gogh là Cà phê vỉa hè trong đêm, vẽ các bàn ăn ngoài trời, khung cảnh đường phố và bầu trời đêm, cũng được vẽ ở Arles cùng lúc đó. Bức tranh mô tả một quán cà phê khác, một cơ sở lớn hơn trên Place du Forum.[2]

Bình luận sửa

Van Gogh viết về bức tranh sửa

Van Gogh đã viết nhiều bức thư cho anh trai Theo van Gogh, và thường đưa chi tiết về tác phẩm mới nhất của mình. Nghệ sĩ đã viết cho anh trai mình nhiều lần về Quán Café đêm. Theo Meyer Schapiro, [6] "có rất ít công trình mà [Van Gogh] đã viết với nhiều sự thuyết phục hơn."

Trong bức thư viết ngày 8 tháng 8 năm 1888, ông mô tả bức tranh này:

"Tôi đã cố gắng thể hiện niềm đam mê khủng khiếp của nhân loại bằng màu đỏ và xanh lá cây. Căn phòng có màu đỏ máu và màu vàng sậm với một bàn bi-a xanh ở giữa; có bốn đèn màu vàng chanh với ánh sáng màu cam và xanh lục. Ở khắp mọi nơi có một cuộc xung đột và tương phản của màu đỏ và xanh lá cây, trong những tên say rượu ngủ, trong căn phòng trống rỗng, màu tím và xanh dương. Máu đỏ và vàng xanh của bàn bi-a, ví dụ, tương phản với màu xanh lá cây mềm kiểu Louis XV của quầy, trên đó có một bông hồng. Quần áo trắng của chủ nhà, đứng quan sát ở một góc của cái lò đó, chuyển sang màu vàng chanh, hoặc xanh nhạt".

Ngày hôm sau (9 tháng 9), ông viết cho Theo: "Trong bức ảnh của tôi về quán cà phê đêm, tôi đã cố gắng thể hiện ý tưởng rằng quán cà phê là nơi mà người ta có thể làm hư hỏng chính mình, phát điên hoặc phạm tội. Tôi đã cố thể hiện sức mạnh của bóng tối trong một ngôi nhà công cộng thấp, bằng màu xanh lá cây Louis XV và malachite, tương phản với màu xanh vàng và xanh lá cây xanh, và tất cả điều này trong một bầu không khí như lò của ma quỷ với lưu huỳnh nhạt. Và tất cả với sự xuất hiện của sự vui vẻ của Nhật Bản, và bản chất tốt của Tartarin (nhân vật Tartarin trong tiểu thuyết năm 1872 của Alphonse Daudet) "

Ông cũng viết: "Đó là màu sắc không phải tương ứng của hiện thực lập thể, nhưng màu sắc để gợi ý cảm xúc của một tính khí hăng hái". [7]

Van Gogh cũng viết về sự phóng đại dữ dội của màu sắc và kết cấu dày của bức tranh làm cho bức tranh trở thành "một trong những bức ảnh xấu nhất tôi đã làm"[3] Ông cũng gọi nó là "tương đương, mặc dù khác nhau, của bức tranh Những người ăn khoai tây", mà nó giống như một phần trong việc sử dụng ánh đèn và mối quan tâm cho tình trạng của những người có nhu cầu. Nhìn chung, màu sắc của van Gogh do đó có một chức năng biểu tượng và cũng nên thể hiện tâm trạng.

Số phận bức tranh sửa

Van Gogh đã sử dụng bức tranh để giải quyết các khoản nợ với Ginoux, chủ quán được cho là được mô tả (đứng) trong đó.[3] Bức tranh từng là điểm nhấn của bộ sưu tập Ivan MorozovMoscow, bức tranh sau đó được chính quyền Xô viết quốc hữu hóa và bán trong những năm 1930. Bức tranh cuối cùng đã được Stephen Carlton Clark mua lại và ông đã chuyển tác phẩm đến Phòng trưng bày Nghệ thuật của Đại học Yale.

Vào ngày 24 tháng 3 năm 2009, Yale đã kiện Pierre Konowaloff, chắt trai của Morozov, để duy trì quyền sở hữu của trường đại học cho tác phẩm. Konowaloff quả quyết tuyên bố sở hữu bức tranh trên cơ sở rằng Liên Xô đã quốc hữu hóa nó một cách bất hợp pháp.[6] Yale đã từ bỏ vụ kiện vào tháng 10 năm đó, trong một động thái tuyên bố "nó được thiết lập rõ ràng rằng: việc một quốc gia nước ngoài chiếm giữ tài sản của một người có quốc tịch đó trong biên giới nước đó không vi phạm luật pháp quốc tế", tuyên bố rằng cả hai vụ mua lại bức tranh của Liên Xô và Yale do đó đều là hợp pháp.[7]

Vào ngày 27 tháng 3 năm 2016, Tòa án Tối cao Hoa Kỳ đã từ chối kháng cáo của Konowaloff về vụ việc, đứng cùng phía với tòa án phúc thẩm liên bang ở New York. Sự từ chối đồng nghĩa với việc quyền sở hữu của Yale là tuyệt đối.[8]

Chú thích sửa

  1. ^ Walther, Ingo F.; Metzger, Rainer (2012). Vincent van Gogh:The Complete Paintings. Köln: Taschen. tr. 428–29. ISBN 978-3822896433.
  2. ^ a b c d Harris, Nathaniel: The Masterworks of Van Gogh, tr. 167-168. Godalming, Surrey, United Kingdom: Colour Library Direct, 1999.
  3. ^ a b Shestack, Alan, editor, Yale University Art Gallery Selections, "Vincent van Gogh", tr. 68-69, by Antonia Lant ("AL"). New Haven: Yale University Art Gallery
  4. ^ Lá thư 518
  5. ^ Lá thư 533
  6. ^ Drazen, Brad; Gendreau, LeAnne (March 26, 2009). "Yale: Hands Off the Van Gogh". NBC Connecticut. Truy cập 4-5-2011.
  7. ^ Drazen, Brad; Gendreau, LeAnne (Tháng 326, 2009). "Yale: Hands Off the Van Gogh". NBC Connecticut. Truy cập 4-5-2011.
  8. ^ Stohr, Greg (28 tháng 3 năm 2016). "Yale Can Keep Van Gogh Masterpiece as Supreme Court Rejects Appeal". Bloomberg. Truy cập ngày 24 tháng 5 năm 2018.

Liên kết ngoài sửa