Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Chiến dịch Hòa Bình”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Cheers!-bot (thảo luận | đóng góp)
n clean up, replaced: {{Infobox Military Conflict → {{Thông tin chiến tranh
Saruman (thảo luận | đóng góp)
Dòng 25:
Sau thất bại ở [[chiến dịch Biên giới]] thu - đông năm 1950, tiếp đó lại bị đánh mạnh ở đường 18, Hà Nam Ninh, quân Pháp lâm vào thế phòng ngự bị động. Chi phí cho [[chiến tranh Đông Dương]] càng ngày càng nặng và càng đào sâu túi tiền của dân Pháp, hơn nữa, những chi phí đó còn vượt qua những chi phí kiến thiết mà nước Pháp đang cần. Tới năm 1951, chi phí cho chiến tranh Đông Dương đã lên tới 308 tỷ [[Franc]], gấp 2,5 lần chi phí cho tái thiết đất nước sau [[thế chiến thứ hai]] của Pháp. Do đó, tướng Pháp [[Jean de Lattre de Tassigny]] phải cần một hành động hiệu quả và một thắng lợi để có tiếng vang gây thiện cảm ở quốc hội Pháp.
 
Để giành lại quyền chủ động, mùa đông năm 1951, Pháp mở cuộc tiến công ra [[Hòa Bình]], lập phòng tuyến [[sông Đà]] nối liền với tuyến phòng thủ trung tâm nhằm nối lại “Hành lang Đông - Tây”, thực hiện tăng cường khả năng phòng thủ đồng bằng Bắc Bộ, cắt đứt đường liên lạc giữa [[chiến khu Việt Bắc]] với các liên khu 3 và 4. Ở Hoà Bình, Pháp cho thành lập các ''"Xứ M­ường tự trị"'' để thực hiện "[[Da vàng hóa chiến tranh]]", nhằm dùng các lợi ích về kinh tế-chính trị để thuyết phục người dân tộc thiểu số đi lính cho Pháp.
 
Cuối tháng 10 – 1951 vừa trở lại Hà Nội, Đờ Lát tuyên bố: ''“Đã tới lúc giành lại thế chủ động trên chiến trường, buộc Việt Minh phải tiếp nhận chiến đấu trên một địa điểm do Pháp lựa chọn.”''<ref>Vũ Dương Ninh; Chiến cuộc Điện Biên Phủ trong bối cảnh quốc tế những năm 1950, Tạp chí nghiên cứu Lịch Sử số 3/ 2004.</ref> Đờ Lát đã thống nhất với [[Raoul Salan]] về đề xuất đánh chiếm Hoà Bình. Từ Hoà Bình để mở đường đánh chiếm vùng tự do Liên khu 4 với các cuộc hành binh:
 
* Cuộc hành binh “ Hoa'''“Hoa Tuylíp”''' ngày 10/11/1951, với 12 [[tiểu đoàn]] bộ binh và 5 cụm [[pháo binh]] của Pháp bất thần chiếm [[Chợ Bến]] để cắt đường di chuyển của QĐNDVN từ Việt Bắc xuống đồng bằng. Dưới quyền chỉ huy của De Linarès, đoàn quân thiết giáp của đại tá [[Christian de Castries]], toán quân biệt kích của đại tá Dodelier cùng với đoàn quân lưu động Mường của đại tá Vanuxem và một tiểu đoàn dù nhảy thẳng xuống trận địa, ba mặt cùng tiến vào Chợ Bến. Đến 5 giờ chiều cùng ngày 9-11 thì Pháp kiểm soát được khắp vùng Chợ Bến, khoảng 100 cây số vuông, QĐNDVN hầu như không kháng cự mà âm thầm rút lui.
* Cuộc hành binh '''“Hoa Sen”''' ngày 14/11/1953 do [[Raoul Salan]] chỉ huy, lực lượng gồm 16 tiểu đoàn, 8 cụm pháo binh, 2 tiểu đoàn công binh, 2 đại đội [[xe tăng]] cùng với [[không quân]]. Buổi chiều 3 tiểu đoàn dù nhảy xuống [[Hoà Bình]], đến nửa đêm 2 binh đoàn cơ động chia làm hai hướng, một theo đường số 6 đến thị xã Hoà Bình, theo sông Đà và sông Hồng tiến chiếm [[Tu Vũ]]. Cũng nhảy như hôm tấn công vào Chợ Bến, Hoà Bình bị chiếm dễ dàng, không có sự kháng cự của QĐNDVN.
 
Đoàn xe thiết giáp và xe ủi đất do hai tiểu đoàn [[công binh]] điều khiển tiến theo đường số 6 từ [[Hà Đông]] qua [[Xuân Mai]] tới [[Hoà]] Bình]], dài khoảng 60&nbsp;km, mở đường cho bộ binh. Ngày 15-11-1951, Salan tuyên bố Pháp kiểm soát được Hoà Bình, khoá cửa ngõ tiếp tế và giao thông của Việt minh giữa đồng bằng và [[Việt Bắc]]. Chiều ngày 15/11, Đờ Lát đích thân chủ trì cuộc họp báo tại Hà Nội loan tin chiến thắng Hoà Bình và tuyên bố: ''“Tiến công Hoà Bình đã gây khó khăn lớn cho đối phương. Tiến công Hoà Bình có ý nghĩa chiến lược là chúng ta đã buộc đối phương phải xuất trận. Trận Hoà Bình có ảnh hưởng quốc tế lớn”''.<ref>Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Tổng tập Hồi kí; NXB: Quân đội nhân dân 2006 (Hữu Mai thể hiện)</ref>
 
===Kế hoạch của Việt Minh===