Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Địa hình”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi |
Không có tóm lược sửa đổi |
||
Dòng 7:
[[Binh]] pháp Tôn Tử, Tôn Vũ khẳng định: “Không nắm vững địa hình rừng núi, đầm lầy, v.v.. thì không thể cầm quân tác chiến” và “[[Không dùng]] hướng đạo (người dẫn đường) thì không giành được lợi thế về địa hình”.
[[Trong]] 13 Thiên của Binh pháp Tôn Tử, ông đã dành Thiên thứ 10 bàn riêng về địa hình. Trong đó, ông không phân loại địa hình theo [[đặc trưng]] tự nhiên (như rừng núi, sông ngòi, đầm lầy, bình nguyên, v.v..) mà đã kết hợp địa hình với những yếu tố khác như thời [[tiết]], khí hậu, v.v.. để nghiên cứu và chia thành sáu tổ hợp địa hình là: “thông”, “quải”, “chi”, “ải”, “hiểm”, “viễn”.
1. [[Nơi ta]] có thể qua, địch có thể tới gọi là thông. Tác chiến trên địa hình đó cần phải chiếm trước điểm cao, mở đường cung cấp [[hậu]] cần - kỹ thuật, để mà đánh, thì thắng.
2. [[Nơi đi]] qua dễ, trở lại khó gọi là quải. Tác chiến trên địa hình này, nếu địch chưa chuẩn bị, thì ta đánh; nếu địch có chuẩn bị [[thì]] ta chớ đánh. Vì tiến lên đánh thì dễ, mà thoái lui thì khó.
3. [[Ta ra]] không lợi; địch ra cũng không lợi, gọi là chi. Tác chiến trên địa hình này, nếu địch mồi ta, ta cũng chớ đánh. Ta phải [[mồi]] địch ra nửa chừng mà đánh thì mới lợi cho ta.
4. [[Tác chiến]] trên địa hình ải. Nếu quân ta đến trước, thì giữ các nẻo đường chờ địch. Nếu địch tới trước ải mà giữ các nẻo đường, [[thì]] ta chớ đánh. Nếu địch không giữ các nẻo đường, thì ta đánh.
5. [[Tác chiến]] trên địa hình hiểm. Nếu ta đến trước, thì giữ chỗ cao mà chờ địch. Nếu địch đến trước, đã chiếm giữ điểm cao, thì ta [[nên]] rút lui, chớ đánh.
6. [[Viễn]], là nơi địch và ta cách xa nhau, đánh thì không lợi.
[[Người]] làm tướng phải xét rõ 6 địa hình trên.
|