Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Đạo Tưởng”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 31:
Gần sáng, nhận được tin dữ, quận trưởng cùng cò<ref>Cò là tiếng gọi tắt từ commissaire, để chỉ cảnh sát trưởng. (theo Thanh Nghị, sách đã dẫn)</ref> Tây tên Laffont, thơ ký Phan Văn Thông cùng với hai tiểu đội lính mang súng trường, tiến nhanh đến am Đạo Tưởng.
 
Còn cách nhau chừng 50 m, chủ quận Đề kêu gọi Đạo Tưởng cùng với tín đồ phải buông khí giới và ai về nhà nấy. Đạo Tưởng khi ấy oai vệ trong sắc phục vàng, áo tay rộng, đầu bịchbịt cân, lưng thắt dây đen, chân mang giày vàng, cổ đeo lòng thòng xâu chuỗi bồ đề... giống hệt như một viên tướng trong tuồng hát bội. Còn chung quanh sân võ, hàng trăm nam nữ cũng “đầu trọc áo vàng”, tay vung gươm giáo, miệng hò hét inh ỏi…
 
Bỏ ngoài tai lời kêu gọi, Đạo Tưởng vẫn khẳng khái tuyên bố đánh đuổi ngọai xâm. Điều đình không xong, chủ quận ra lệnh bắn chỉ thiên để cảnh cáo, nhưng đạn lép, không nổ. Điều đó khiến tín đồ, người hâm mộ càng tin Đạo Tưởng là đấng “Minh hoàng”, bởi súng đạn đã trở nên vô dụng trước bùa phép của Đạo Tưởng.