Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Thiên Thai tông”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
→‎Tham khảo: Thêm thể loại [VIP] using AWB
Cheers!-bot (thảo luận | đóng góp)
nKhông có tóm lược sửa đổi
Dòng 15:
Thiên Thai tông được xem như một tông phái rộng rãi vì tổng hợp, chứa đựng nhiều quan điểm của các phái khác. Sự tổng hợp này phản ánh trong quan điểm “năm thời, tám giáo” ([[Ngũ thời bát giáo]] 五時八教), trong quan niệm mọi loài đều có [[Phật tính]] và vì vậy Thiên Thai tông có đầy đủ phương tiện đưa đến giác ngộ. Các bộ luận quan trọng của Thiên Thai tông là: ''[[Ma-ha chỉ quán]]'' (sa. ''mahā-śamatha-vipāśyanā''), ''[[Lục diệu pháp môn]]'' và những bài luận của Trí Di về kinh ''[[Diệu pháp liên hoa kinh|Diệu pháp liên hoa]]''.
 
Phép Chỉ quán của Thiên Thai tông có hai mặt: ''[[Chỉ (Phật giáo)|Chỉ]]'' là chú tâm và qua đó thấy rằng mọi pháp đều không. Nhờ đó không còn ảo giác xuất hiện. ''Quán'' giúp hành giả thấy rằng, tuy mọi pháp đều không, nhưng chúng có một dạng tồn tại tạm thời, một sự xuất hiện giả tướng và lại có một chức năng nhất định.
 
Trí Di phân chia kinh sách thành “năm thời và tám giáo” với mục đích hệ thống hoá Phật giáo theo trình tự thời gian và theo nội dung giáo pháp. Sự phân chia đó cũng giúp giải thích các vấn đề siêu hình. Hơn các tông phái khác, Thiên Thai tông là phái tìm cách thống nhất mọi giáo pháp trong hệ thống của mình bằng cách dành cho mọi kinh sách một chỗ đứng và xem [[Tiểu thừa]] cũng như [[Đại thừa]] đều là những lời dạy của chính [[Tất-đạt-đa Cồ-đàm|Phật Thích-ca]].
 
Sự phân chia làm năm thời dựa trên trình tự thời gian như sau:
 
#Thời giáo Hoa nghiêm. Thời giáo thứ nhất này chỉ kéo dài 3 tuần, theo Trí Di, dựa trên ''[[Đại Phương Quảng Phật Hoa Nghiêm kinh|Đại phương quảng Phật hoa nghiêm kinh]]'' (sa. ''buddhāvataṃsaka-sūtra'') là giai đoạn giáo hoá của Phật ngay sau khi Ngài đắc đạo. Kinh Hoa nghiêm chỉ rõ, toàn thể vũ trụ chỉ là phát biểu của cái tuyệt đối. Thời đó các vị đệ tử của Phật chưa lĩnh hội được điều này.
Dòng 25:
#Thời giáo Phương đẳng. Trong thời giáo này, Phật bắt đầu giảng giai đoạn sơ khởi của [[Đại thừa]]. Phật nhắc đến tính ưu việt của một vị [[Bồ Tát]] so với một vị [[A-la-hán]] và nhấn mạnh đến sự đồng nhất giữa Phật và chúng sinh, giữa tương đối và tuyệt đối.
#Thời giáo [[Bát-nhã-ba-la-mật-đa]], kéo dài 22 năm, chứa đựng giáo pháp của kinh Bát-nhã ba-la-mật-đa, tức là nói đến tính Không của vạn sự và cái ảo tưởng giả tạo của mọi hiện tượng nhị nguyên.
#Thời giáo ''[[Diệu pháp liên hoa kinh|Diệu pháp liên hoa]]'' và ''[[Đại bát-niết-bàn kinh|Đại bát-niết-bàn]]'', là thời giáo cuối cùng, bao gồm 8 năm cuối đời đức Phật. Trong thời giáo này, Phật thuyết về thể tính duy nhất của mọi hiện tượng tưởng chừng rất khác biệt. Ba thừa là Thanh văn, Độc giác và Bồ Tát thừa chỉ có giá trị tạm thời và nằm chung trong một thừa duy nhất, đó là [[Nhất thừa]] (sa. ''ekayāna'') hay [[Phật thừa]] (sa. ''buddhayāna''). Trong thời giáo cuối cùng này, thời giáo của kinh ''[[Diệu pháp liên hoa kinh|Diệu pháp liên hoa]]'' và ''Đại bát-niết-bàn'', Phật đã nói rõ và trọn vẹn nhất giáo lí của mình.
 
Thiên Thai tông cũng chia giáo pháp đức Phật ra làm tám hệ thống, trong đó bốn hệ thống dựa trên phương pháp và bốn dựa trên tính chất. Bốn hệ thống có tính phương pháp luận là:
Dòng 44:
 
{{Viết tắt Phật học}}
 
[[Thể loại:Thiên Thai tông]]
[[Thể loại:Tông phái Phật giáo]]