Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Vữa”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 17:
Về mặt lịch sử, công trình bằng [[bê tông]] và vữa xuất hiện sớm nhất ở [[Hy Lạp]]. Khi khai quật các ống dẫn nước ngầm ở Megara cho thấy đã có những vị trí được trát bằng vữa [[pozzolan]] dày 12&nbsp;mm. Những đường ống này có niên đại trong khoảng 500 TCN.<ref>[http://www.iwaponline.com/ws/00701/0165/007010165.pdf]</ref> Vữa Pozzolan là loại vữa vôi, nhưng có trộn thêm tro [[núi lửa]] cho phép hỗn hợp này cứng hơn khi tiếp xúc với nước ngầm; loại này ngày nay còn gọi là xi măng thủy lực (xi măng chịu nước). Người Hy Lạp cổ đại lấy tro núi lửa từ các đảo Thira và Nisiros, hoặc từ những vùng thuộc địa của Hy Lạp thời đó như Dicaearchia ([[Pozzuoli]]) gần Naples, [[Italia]]. Người La Mã sau đó cải tiến phương pháp và cách sử dụng loại vữa mà các nhà khảo cổ gọi là vữa pozzolan kết hợp xi măng.<ref name="hcia.gr"/> Thậm chí về sau, người La Mã dùng loại vữa không có [[pozzolan]] mà thay vào đó là [[gốm nung]] (terra cotta) nghiền nhỏ, đưa vào hỗn hợp vữa thêm phụ gia [[nhôm ôxít]] và [[silic điôxít]]. Loại vữa này không cứng bằng vữa pozzolan, nhưng do có khối lượng riêng lớn hơn và ít lỗ rỗng hơn, nó cho phép chống thấm nước tốt hơn.<ref>{{cite web|url=http://www.americanscientist.org/template/AssetDetail/assetid/17236/page/5 |title=American Scientist Online |publisher=Americanscientist.org |date= |accessdate=2012-11-03}}</ref>
 
Vữa chịu nước không xuất hiện ở Trung Hoa cổ đại, có lẽ do ở đây không có tro núi lửa. Vào khoảng năm 500, cháo gạo nếp được trộn với [[vôi tôi]] để tạo ra hỗn hợp vữa vô cơ và hữu cơ làm tăng cường độ và khả năng chống thấm đối với nước.<ref>{{cite web | title = "Revealing the Ancient Chinese Secret of Sticky Rice Mortar"|publisher=[[Science Daily]]| url= http://www.sciencedaily.com/releases/2010/05/100530093704.htm | accessdate = 23 June 2010 }}</ref><ref>[http://pubs.acs.org/doi/abs/10.1021/ar9001944 Fuwei Yang, Bingjian Zhang, and Qinglin Ma, ‘’ Study of Sticky Rice−Lime Mortar Technology for the Restoration of Historical Masonry Construction’’, Acc. Chem. Res., 2010, 43 (6), pp 936–944]</ref>
 
Người ta vẫn chưa hiểu làm thế nào mà nghệ thuật trộn vữa và xi măng thủy lực, từng được người Hy Lạp và La Mã ưa thích và sử dụng rộng rãi, lại biến mất trong vòng hai thiên niên kỷ. Trong thời [[Trung Cổ]] khi các nhà thờ kiến trúc Gothic được xây dựng, chỉ có một loại vữa duy nhất được sử dụng đó là vôi. Do vữa vôi bị giảm chất lượng khi tiếp xúc với nước, nhiều công trình đã bị xuống cấp bởi gió và mưa trong hàng thế kỷ.