Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Beatrice Portinari”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Addbot (thảo luận | đóng góp)
n Bot: Di chuyển 19 liên kết ngôn ngữ đến Wikidata tại d:q232913 Addbot
Cheers!-bot (thảo luận | đóng góp)
nKhông có tóm lược sửa đổi
Dòng 53:
'''Beatrice Portinari''' (tên thật là '''Bice di Folco Portinari''', 1266 – 1290) là một phụ nữ người [[Firenze]], [[Ý]], là người tình đơn phương và là [[Nàng Thơ]] của nhà thơ vĩ đại [[Dante Alighieri]] trong hai kiệt tác ''[[Cuộc đời mới]]'' và ''[[Thần khúc]]''.
==Tiểu sử==
Beatrice là con gái của [[Folco di Ricovero Portinari]], một quí ông khả kính của thành [[Firenze]]. Dante gặp Beatrice năm 1274. Khi đó Dante lên 9 tuổi còn Beatrice lên 8. Dante đã ngay lập tức yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó Beatrice đã kết hôn với Simone dei Bardi và mất năm 1290 – năm nàng mới 24 tuổi. Tình yêu đối với Beatrice đã theo [[Dante Alighieri|Dante]] cho đến hết cuộc đời, cả khi ông kết hôn với [[Gemma Donati]] và có con thì tình yêu này vẫn không hề thuyên giảm. Tình yêu này là nguồn cảm hứng bất tận cho Dante viết hai kiệt tác ''Cuộc đời mới'' và [[Thần khúc]]. Tình yêu này được Dante mô tả tỉ mỉ trong tác phẩm ''[[Cuộc đời mới]]'', mà phần trích dưới đây là minh họa cho cuộc tình của Dante với Beatrice. Trong [[Thần khúc]], Beatrice đã nhờ [[Virgil]] đến giúp Dante ở phần đầu của [[Địa ngục]] và là người hướng dẫn cho Dante ở [[Thiên đàng|Thiên đường]] ([[Virgil]] không được phép lên Thiên đường vì chưa qua phép rửa tội).
 
==Trích tác phẩm ''"[[Cuộc đời mới]]"''==
Dòng 70:
[[Tập tin:‎ Dante and beatrice.jpg|nhỏ|trái|350px|Dante và Beatrice, tranh của Henry Holiday]]
 
Ở đây tôi thành thực xin nói rằng Linh hồn Cuộc sống từ sâu thẳm trái tim tôi bắt đầu rạo rực trong từng đường gân thớ thịt và thốt lên những lời: “''Ecce deus fortior me, qui veniens dominabitur mihi:'' Thượng Đế mạnh hơn tôi, Người đi đến nhận lấy quyền sai khiến tôi”.
 
Ở đây Linh hồn Thú vật ngự trị phần trên, nơi tình cảm thu nhận tri giác của mình, trở nên kinh ngạc và hướng về Linh hồn Thị giác nói những lời: ''“Apparuit iam beatitudo vestra:'' Đã hiện ra niềm hạnh phúc của ngươi”.
 
Ở đây Linh hồn Thiên nhiên, nơi cung cấp dinh dưỡng, bắt đầu khóc lóc và thốt ra những lời: ''“Heu miser, quia, frequenter impeditus ero deinceps!:'' Khổ thân tôi, vì rằng phía trước sẽ thường xuyên gặp điều trở ngại!”.
 
Kể từ đây về sau, tôi nói rằng Tình yêu đã ngự trị tâm hồn tôi, Tình yêu có quyền lực và sức mạnh mà sự tưởng tượng của tôi trao gửi và tôi đành phải thực hiện tất cả mọi mong muốn của tình. Rất nhiều lần tình ra lệnh cho tôi tìm gặp thiên thần trẻ trung này, vì rằng thời thơ ấu tôi vẫn đi tìm nàng, và tôi để ý thấy rằng hình dáng và phong thái của nàng rất cao thượng, quả là có thể dùng lời của nhà thơ Homer để nói về nàng: “Nàng có vẻ như con gái không phải của người trần, mà thần thánh”. Và dù hình bóng nàng thường xuyên ở bên tôi, trao cho tình sức mạnh để sai khiến tôi nhưng với những phẩm chất cao thượng, rằng đã nhiều lần hình bóng này không cho phép tình yêu cai trị tôi mà thiếu lời khuyên của lý trí, một khi những lời khuyên tương tự có ích để mà lắng nghe. Nhưng nếu tôi giữ lâu trong tình cảm và hành động của tuổi trẻ như thế thì câu chuyện của tôi thành ra bày đặt, bởi thế tôi bỏ qua điều này và bỏ qua nhiều thứ có thể lấy ra từ đó để đi đến những lời được ghi trong những chương tiếp theo của ký ức tôi.
Dòng 82:
: 
::::'''III'''
Và trong suy nghĩ về nàng có một giấc mơ ngọt ngào vây lấy tôi, trong giấc mơ này hiện ra một điều kỳ diệu: tôi có vẻ như nhìn thấy trong phòng mình một đám mây màu lửa, sau đám mây này tôi nhận ra hình dáng một người dàn ông nào đấy, vẻ ngoài của người này ai nhìn thấy sẽ vô cùng sợ hãi. Người đàn ông này có vẻ rất vui mừng và trong lời của mình người này nói nhiều điều nhưng tôi chỉ hiểu được ít, trong những lời này tôi hiểu: ''“Ego dominus tuus:'' Ta là chúa tể của ngươi”. Trên tay người này dường như có một sinh vật trần truồng đang ngủ được phủ một tấm vải mỏng, hình như có màu hồng.
 
Ghé nhìn rất chăm chú, tôi nhận ra Người đẹp, người mà một ngày trước đã cúi chào tôi. Còn trong một bàn tay của người này có vẻ như đang giữ một vật gì đó cháy lên và tôi ngỡ như người này nói với tôi những lời: “''Vide cor tuum:'' Hãy nhìn vào trái tim mình”. Sau khi đứng yên một lát, người này dường như thức cô gái đang ngủ dậy, đưa ra một lý lẽ đầy sức mạnh để bắt nàng nuốt cái vật đang cháy ở trên bàn tay kia, và cô gái sợ hãi nuốt vào. Sau một thời gian, vẻ vui nhộn của người này trở thành tiếng khóc cay đắng. Vừa khóc, người này vừa nâng người đẹp trên tay rồi cùng với nàng có vẻ như bay vào trời xanh. Tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, giấc mơ yếu ớt của tôi không chịu nổi đã bị cắt đứt – và tôi tỉnh giấc. Ngay lúc đó tôi bắt đầu suy ngẫm và nhận thấy rằng cái giờ mà tôi trong mơ nhìn thấy là giờ thứ tư của đêm ấy, từ đó rõ một điều rằng đấy là giờ đầu tiên trong chín giờ cuối cùng của đêm.