Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Coppélia”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 1:
{Đang viết}}
'''Coppélia''' là vở ba lê hài kịch, ban đầu được dàn dựng bởi [[Arthur Saint- Léon]], nhạc của [[Léo Delibes]] , với kịch bản ba lê của Charles Nuitter. Bản của Nuitter và [[mise -en -scene]] dựa trên hai câu chuyện của [[ETA Hoffmann]] : [[Der Sandmann]] (The Sandman ) , và Die Puppe (The Doll ) . Coppélia công chiếu vào 23/05/1870 tại nhà hát [[Théâtre Impérial l'Opéra]]. Cô bé [[Giuseppina Bozzacchi]]-16 tuổi được diễn vai chính Swanhilde. Vở diễn đầu tiên đã đem lại thành công nhưng bị gián đoạn bởi cuộc [[chiến tranh Pháp-Phổ|chiến tranh Pháp -Phổ]], và sự bao vây của Paris. Cuộc chiến này lấy đi mạng sống của cô bé Giuseppina Bozzacchi vào ngày sinh nhật lần thứ 17. Nhưng cuối cùng, Coppélia đã trở thành vở ba lê với những điệu múa hay nhất, được biểu diễn tại nhà hát Opéra .
 
Hàng 17 ⟶ 18:
 
Swanhilde cùng các cô bạn bước vào căn phòng lớn có rất nhiều người bất động, chỉ để phát hiện ra đó là những con búp bê máy.
Họ bắt đầu khởi động những con búp bê và ngắm chúng cử động. Swanhilde tìm ra Coppélia đằng sau tấm rèn, cũng chỉ là một con búp bê.
 
Tiến sĩ Coppélius về nhà và phát hiện ra các cô gái. Ông không chỉ nổi giận về việc họ vào nhà không xin phép, mà còn bực vì họ đã làm lộn xộn phòng làm việc của mình. Sau khi đuổi họ ra khỏi nhà, ông bắt đầu dọn dẹp. Tuy nhiên, khi thấy anh chàng Franz lấp ló ngoài cửa sổ, tiến sĩ mời anh chàng bước vào. Ông muốn mang lại sự sống cho Coppélia, và để thành công, cần phải có một người hy sinh. Bằng cách sử dụng câu thần chú, ông sẽ tráo hồn của Franz cho nàng Coppélia. Sau khi uống rược pha thuốc ngủ của tiến sĩ Coppelius, anh bắt đầu thiu ngủ. Ông tiến sĩ bắt đầu đọc thần chú.
 
Ngoài luồng dự đoán của tiến sĩ, Swanhilde vẫn chưa ra khỏi nhà mà đang núp sau tấm rèn. Cô mặc quần áo của Coppélia và giả làm búp bê đã biến thành người thật. Swanhilde đánh thức Franz dậy và khởi động tất cả những con búp bê khác để tiện đường chạy trốn. Tiến sĩ Coppelius bối rối trước sự việc xảy ra, và sau khi phát hiện búp bê Coppélia vẫn nằm yên bất động sau tấm rèn, ông trở nên buồn bã.
 
 
Màn III