Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Võ Di Nguy”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n nhỏ
Dòng 38:
Dù chỉ một mình, Lê Văn Duyệt vẫn liều mạng thúc binh tiến lên rồi cho nổi hỏa công, lửa theo gió tạt vào, ''đến 4 giờ sáng, thì các chiến hạm của Phú Xuân đều ra tro, thuyền lớn thuyền nhỏ đến quá trưa mới tắt lửa...''<ref name="a"/> Đây là trận thủy chiến dữ dội nhất, đáng được gọi là “võ công đệ nhất” trong thời phục nghiệp của nhà Nguyễn.
Sau trận chiến, thi hàithể Võ Di Nguy được chuyển về Gia Định chôn cất và được sắc phong là: "Tá mạng công thần, đặc tấn Thượng trụ quốc Thiếu bảo Quận công", thụy là Trung túc (trung thành và đầy vinh dự).
 
Năm [[Gia Long]] thứ sáu ([[1807]]), Võ Di Nguy được nâng lên hàng nhất phẩm, được cấp mộ phu. Sang đời [[Minh Mạng]] ([[1824]]), ông được thờ nơi Thế miếu.