Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lương Văn Can”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
n →‎vợ, con: Thêm thể loại VIP, replaced: . → . using AWB
Dòng 73:
Năm [[1914]], khi ấy Lương Trúc Đàm và Lương Ngọc Bân đã qua đời vì bệnh. Lương Nghị Khanh từ [[Hồng Kông]] sang Nam Vang thăm cha thì bị ốm nặng rồi mất, còn Lương Ngọc Quyến bị quân Pháp bắt và đưa về Hà Nội xử án để thị uy (tất cả các tên vừa kể đều là con của hai ông bà). Bà Lễ bị gọi ra tòa, trước đông đảo mọi người bà đã nói: ''"Từ thuở còn trong bào thai, chúng tôi đã dạy con về tình thương yêu nòi giống. Bởi vậy, các con tôi theo đuổi mục đích cứu nước là hợp đạo lý gia đình và đạo lý đất nước chúng tôi, sao lại gọi là phản loạn"''. Và bà quay sang nói với con: ''"Mẹ chỉ mong con xứng đáng là con dân nước Việt đến hơi thở cuối cùng"''.
 
Đến khi chồng mãn hạn lưu đày trở về Hà Nội, bà Lễ lại dốc tài sản xây dựng trường học, để chồng tiếp tục sự nghiệp. Trường bước vào hoạt động được 3 năm thì bà qua đời ngày [[24 tháng 3]] năm [[1927]] <ref>Theo website ''Hà Nội mới'' [http://hanoimoi.com.vn/newsdetail/1000_nam_thang_long/53683/l432417ng-v259n-can-va-ng4327901i-v7907-tai-2737913c-v7865n-toan.htm]. Có nguồn ghi bà mất vào tháng 4 [http://hanoimoi.com.vn/newsdetail/1000_nam_thang_long/300745/gia-dinh-luong-van-can-va-bao-quoc-hon-tuyet-quoc-si.htm] .</ref>.
 
Trong nỗi tiếc thương, Lương Văn Can đã viết về bà như sau: