Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lục quân Lục địa”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi |
|||
Dòng 1:
'''Quân đội Lục địa Mỹ''' ([[tiếng Anh]]: ''American Continental Army'') là một [[quân đội]] được [[mười ba thuộc địa|các thuộc địa]] mà sau này trở thành [[Hoa Kỳ]] thành lập sau khi bùng nổ [[Chiến tranh Cách mạng Mỹ]]. Được thành lập theo một giải pháp của [[Quốc hội Lục địa]] vào ngày [[14 tháng 6]] năm [[1775]], quân đội được triển khai để điều hợp những nỗ lực quân sự của [[mười ba thuộc địa]] trong cuộc tranh đấu của họ chống lại sự cai trị của [[Vương quốc Anh]]. Quân đội Lục địa liên kết với các nhóm dân quân địa phương và quân lực khác mà đang nằm
Phần lớn Quân đội Lục địa bị giải tán vào năm 1783 sau [[Hiệp định Paris (1783)]] kết thúc chiến tranh. Các đơn vị còn lại có lẽ được tập hợp thành những hạt nhân của quân đội mới mà sau đó trở thành [[Lục quân Hoa Kỳ]].
Dòng 35:
Sau khi người Anh rút bỏ Boston (bị bắt buộc rút khỏi vì hỏa lực pháo binh của Quân đội Lục địa đặt trên cao nhìn xuống thành phố vào tháng ba năm 1776), Quân đội Lục địa di chuyển đến New York. Trong năm năm kế tiếp, những bộ phận chính của Quân đội Lục địa và lực lượng Anh mở các chiến dịch chống lại nhau tại New York, New Jersey, và Pennsylvania. Những chiến dịch này gồm có những trận đánh nổi bật như Trenton, Princeton, Brandywine, Germantown, và Morristown.
Quân đội Lục địa
Suốt thời gian tồn tại, Quân đội Lục địa gặp nhiều vấn đề như tiếp vận tồi tệ, thiếu huấn luyện, tuyển quân ngắn hạn, đối nghịch giữa các tiểu bang, và Quốc hội Lục địa không có khả năng áp chế các tiểu bang cung ứng lương thực, tiền bac hay tiếp liệu. Ban đầu binh sĩ được tuyển mộ với thời gian phục vụ là 1 năm. Phần lớn họ là những người tự nguyện vì lòng yêu nước. Nhưng khi chiến tranh lan rộng, tiền thưởng để gia nhập quân đội và các hình thức khuyến khích khác được dùng đến. Hai cuộc nổi loạn chính xãy ra vào cuối chiến tranh đã làm tổn hại nghiêm trọng đến sự hiệu quả của hai trong số các đơn vị chủ lực.
The army increased its effectiveness and success rate through a series of trials and errors, often at great human cost. General Washington and other distinguished officers were instrumental leaders in preserving unity, learning and adapting, and ensuring discipline throughout the eight years of war. In the winter of 1777-78, with the addition of [[Friedrich Wilhelm von Steuben|Baron von Steuben]], of [[Prussia]]n origin, the training and discipline of the Continental Army began to vastly improve. (This was the infamous winter at [[Valley Forge]].) Washington always viewed the Army as a temporary measure and strove to maintain [[civilian control of the military]], as did the [[Second Continental Congress|Continental Congress]], though there were minor disagreements about how this was carried out.
|