Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Phàn Khoái”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 51:
 
===Thúc giục vua ra trận===
Năm 196 TCN, Lưu Bang các công thần như [[Bành Việt]], [[Hàn Tín]]. Hoài Nam vương [[Anh Bố]] lo sợ bèn cất quân làm phản. Tình hình nguy cấp, Lưu Bang ốm nằm trong cung, không muốn gặp ai, sai thị vệ canh phòng không cho ai vào. Các đại thần muốn vào xin lệnh đi đánh đều không được. Hơn 10 ngày sau, Phàn Khoái sốt ruột không nén được bèn dẫn đầu các quan đẩy cửa cung mà vào chỗ Lưu Bang, thấy Lưu Bang đang gối trên đùi một [[hoạn quan]] ngủ. Phàn Khoái tiến lại gần, gào khóc nói:
:''Buổi đầu, bệ hạ cùng vi thần khởi binh ở đất Bái, bình định thiên hạ, lúc đó oai dũng biết bao! Nay thiên hạ đã định, bệ hạ lại mệt mỏi đến thế! Bệ hạ bệnh tình trầm trọng, đại thần đều lo sợ, bệ hạ không chịu tiếp kiến chúng thần bàn bạc việc nước, lại chỉ ở riêng với một hoạn quan mà bỏ người trong thiên hạ đi sao? Vả chăng, bệ hạ không thấy gương Triệu Cao làm loạn hay sao?''
 
Lưu Bang nghe ông nói, đành phải ngồi dậy bàn việc đánh Anh Bố. Sau đó Lưu Bang thân chinh đi đánh, dẹp được Anh Bố. Cuối cùng Anh Bố bị dẹp.
 
===Bị gièm pha===