Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lịch sử Đức”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 78:
=== Cuối thời Trung cổ ===
:''Đọc bài chính về [[nước Đức cuối thời Trung cổ]]''
Sau khi dòng họ StaufStaufer không còn người nối dòng dõi, quyền lực của hoàng đế ngày càng suy sụp vào cuối thời Trung cổ. Do chỉ còn có ít tài sản, hoàng đế phải tìm cách mở rộng quyền lực. Chính vì thế mà các [[tuyển hầu tước]] thường lại chọn một ứng cử viên yếu đuối để tôn lên làm vua. [[Rudolf I nhà Habsburg|Rudolf nhà Habsburg]] chấm dứt thời kỳ này vào năm [[1273]]. Rudolf đã mở đường cho dòng họ [[Habsburg]] trở thành một trong những triều đại có nhiều quyền lực nhất trong đế quốc, thế nhưng ông không đạt được chiếc vương miện hoàng đế. Cả hai người kế thừa, [[Adolf của Nassau]] và [[Albert I của Đức|Albrecht I]] đều có mâu thuẫn với các tuyển hầu. Năm 1308 [[Heinrich VII (đế quốc La Mã Thần thánh)|Heinrich VII]] thuộc [[dòng họ Luxembourg]] được bầu lên làm vua. Ông thu tóm vùng đất [[Čechy|Böhmen]] để mở rộng quyền lực của mình và được tôn xưng làm hoàng đế. Trong [[Hiệp định Namslau]] năm [[1348]] [[Kazimierz III của Ba Lan|Kazimierz Đại Đế]] của [[Ba Lan]] công nhận vùng đất [[Silesia|Schlesien]] thuộc về Böhmen và vì thế là thuộc về [[đế quốc La Mã Thần thánh]] nhưng sau đấy lại cố gắng kiện cáo hiệp định này ở Giáo hoàng. Trong [[thế kỷ 14]], dân số quá đông, mất mùa và thiên tai đã dẫn đến nạn đói. Chỉ trong khoảng thời gian [[1349]]/[[1350]] một phần ba dân số đã chết vì bệnh [[dịch hạch]] và phần lớn người [[Do Thái]] đã chạy trốn qua Ba Lan vì nạn bài trừ Do Thái.
 
=== Thời kỳ của Ludwig người Bayer và Karl IV ===