Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Xuân cung họa”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Stomperinky (thảo luận | đóng góp)
n Đã lùi lại sửa đổi 19969035 của Tuanminh01 (Thảo luận)
Stomperinky (thảo luận | đóng góp)
Dòng 1:
[[Hình:Katsushika Hokusai - Fukujuso.jpg|nhỏ|'''Hai người yêu nhau'''<br>[[Katsushika Hokusai]], ''The Adonis Plant (Fukujusô)'' bản in gôc, từ một bộ của 12 bản, khoảng năm 1815]]
[[Tập tin:Tako to ama retouched.jpg|nhỏ|''[[Giấc mơ người vợ ngư phủ]]'', [[Hokusai]], 1814, vẽ cảnh vợ một ngư phủ đang bị hai con bạch tuộc cùng lúc cưỡng bức.]]
'''Shunga''' (春画, [[Từ Hán-Việt|Hán Việt]]: '''Xuân họa''' hay mượn từ Hán văn ''chungongwa'' 春宫画, [[Từ Hán-Việt|Hán Việt]]: '''Xuân cung họa''') là một thuật ngữ [[tiếng Nhật]] cho nghệ thuật khiêu dâm. Dịch theo nghĩa đen, shunga từ Nhật Bản có nghĩa là hình ảnh của mùa xuân. Shun (xuân) là một uyển ngữ thông dụng ám chỉ sinh hoạt tính dục. Shunga nhất là một thể loại ''[[ukiyo-e]]'' (phù thế hội: hội họa thế tục), thường được thực thi trong định dạng in khắc gỗ. Trong khi hiếm khi còn tồn tại thể loại tranh cuộn (handscrolls) khiêu dâm sơn có trước phong trào ukiyo-e<ref name="Helsinki">{{chú thích sách | title=Forbidden Images – Erotic art from Japan's Edo Period |publisher=Helsinki City Art Museum |location=Helsinki, Finland |language=tiếng Phần Lan | year=2002 | pages=23–28|isbn=9-5189-6553-6}}</ref>. Shunga thường là tranh khắc gỗ (mộc bản), hầu hết được chế tác tại thành phố Edo (Giang Hộ, nay là Tokyo). Hai thành phố khác cũng có chế tác loại tranh này là Osaka và Kyoto.
 
== Trung Quốc ==
{{ambox
| type = serious
| image = [[Tập tin:NotCommons-emblem-copyrighted.svg|50px]]
| text = <div style="padding-top: 4px;"><span style="font-size: 130%; font-weight: bold;">Có thể vi phạm bản quyền!</span><br />
Văn bản đã viết ở đây có thể '''vi phạm [[Wikipedia:Quyền tác giả|quyền tác giả]]''' của những nguồn sau:
 
*http://vanngheboston.wordpress.com/2014/01/19/
*
*
*
*
----
 
'''Gửi người viết bài:'''<br />
Cảm ơn sự hợp tác nhiệt tình của bạn. Tuy nhiên, bài hay là phần chép nguyên văn từ ngoài vào đã '''tạm thời bị xóa''' và bài sẽ bị '''xóa hẳn sau 7 ngày''', vì việc sao chép văn bản còn thời hạn bản quyền là vi phạm luật pháp và [[Wikipedia:Quyền tác giả|quy định của Wikipedia về quyền tác giả]]. Những người [[vi phạm bản quyền]] nhiều lần có thể sẽ bị [[Wikipedia:Quy định cấm người dùng|cấm]] sửa đổi. Tuy nhiên, chúng tôi hy vọng không phải dùng biện pháp đó.
 
'''Gợi ý:''' Nếu bạn không chắc chắn về bản quyền và không có thời gian tự viết bài, bạn có thể viết ngắn gọn để giới thiệu chủ đề, kèm theo địa chỉ dẫn đến trang web hay sách báo có tư liệu, để người khác có thể tham khảo và viết lại bài.
 
'''[[Wikipedia:Đừng chép nguyên văn bài bên ngoài|Không nên chép nguyên văn]]''' từ bài viết bên ngoài hay là trên mạng toàn cầu vào Wikipedia tiếng Việt, dù là chỉ chép nguyên văn vài câu trộn lẫn với những nguồn khác, vì điều này là vi phạm bản quyền và bị xóa ngay. '''Bạn hãy biên tập lại, tóm lược và tự viết bằng giọng văn của bạn và [[Wikipedia:Chú thích nguồn gốc|dẫn nguồn]] cho nội dung vừa biên tập đó'''.
</div>
}}
 
[[Thể loại:Có vấn đề bản quyền 2014-11-08]]
[[Thể loại:Có vấn đề bản quyền|{{TÊNTRANG}}]]
[[Thể loại:Tiêu bản hết hạn định ngày|{{PAGENAME}}]]Shunga của Nhật luôn có xu hướng phô bày các [[cơ quan sinh dục]] to, khỏe. Đây là bằng chứng cho thấy họa sĩ Nhật chịu nhiều ảnh hưởng phong cách phóng đại của [[Chu Phòng]] (khoảng 740-800), một danh gia xuân họa thời [[nhà Đường]]. Người ta cho rằng shunga xuất hiện trên đất Phù Tang từ cuối thời [[shōgun|shogun]] [[Muromachi]] (tướng quân Thất Đinh, 1336-1573), do cảm hứng từ các tranh tính dục của Trung Quốc (gọi là chunhua: xuân họa; chungong: xuân cung; chungongtu: xuân cung đồ). Tại Nhật Bản, shunga có từ [[thời kỳ Heian]]. Tại thời điểm này, đó là lĩnh vực dành riêng cho tầng lớp cận thần. Shunga tiếp tục thịnh hành suốt thời đại Edo (Giang Hộ, 1603-1867) mãi tới thời Meiji (Minh Trị, 1868-1912) mới chịu nhường bước cho nhiếp ảnh gợi dục (xuân ảnh, erotic photographs). Phong trào ukiyo-e về tổng thể tìm cách để thể hiện một lý tưởng hóa cuộc sống đô thị hiện đại và hấp dẫn đối với tầng lớp ''[[chōnin]]'' mới. Theo thẩm mỹ của cuộc sống hàng ngày, shunga thời kỳ Edo đã biến tấu rộng rãi trong miêu tả của tình dục. Là một tập hợp con của ''ukiyo-e'', nó đã được tất cả các tầng lớn xã hội ưa thích trong thời kỳ Edo, dù không được sự ủng hộ Mạc phủ. Hầu như tất cả các nghệ sĩ ukiyo-e làm shunga tại một số thời điểm trong sự nghiệp của họ, và nó đã không làm giảm uy tín nghệ sĩ của họ. Phân loại của shunga như là một loại khiêu dâm thời Trung Cổ có thể là gây hiểu nhầm về mặt này. Shunga miêu tả rất sinh động và tỉ mỉ những tập quán tính dục của người Nhật, bao gồm đủ thể loại như: [[dị tính luyến ái]], [[nam có quan hệ tình dục với nam|nam quan hệ tình dục với nam]], [[nữ có quan hệ tình dục với nữ|nữ quan hệ tình dục với nữ]], [[lạm dụng tình dục trẻ em]], quan hệ tính dục trong lúc đang mặc đồng phục (buru sera).
[[Thể loại:Tiêu bản hết hạn định ngày|{{PAGENAME}}]]
 
 
== Nhật Bản ==
Sang Nhật, xuân họa gắn liền với văn hóa truy hoan đề cao thú nhục dục của khách chơi và giới ca kỷ ở chốn phù thế ''ukiyo-e ''(''Phù thế ''là cách gọi lầu xanh hay động điếm mọc nhanh theo đà phát triển đô thị tại Nhật vào đầu thế kỷ 17. Giai cấp tư sản thương nhân cùng giới võ sĩ samurai là khách hàng quen thuộc của chốn này). Dân Nhật cũng dùng tranh sách shunga làm quà tặng các cặp tình nhân hay vợ chồng mới cưới.
 
Shunga của Nhật luôn có xu hướng phô bày các [[cơ quan sinh dục]] to, khỏe. Đây là bằng chứng cho thấy họa sĩ Nhật chịu nhiều ảnh hưởng phong cách phóng đại của [[Chu Phòng]] (khoảng 740-800), một danh gia xuân họa thời [[nhà Đường]]. Người ta cho rằng shunga xuất hiện trên đất Phù Tang từ cuối thời [[shōgun|shogun]] [[Muromachi]] (tướng quân Thất Đinh, 1336-1573), do cảm hứng từ các tranh tính dục của Trung Quốc (gọi là chunhua: xuân họa; chungong: xuân cung; chungongtu: xuân cung đồ). Tại Nhật Bản, shunga có từ [[thời kỳ Heian]]. Tại thời điểm này, đó là lĩnh vực dành riêng cho tầng lớp cận thần. Shunga tiếp tục thịnh hành suốt thời đại Edo (Giang Hộ, 1603-1867) mãi tới thời Meiji (Minh Trị, 1868-1912) mới chịu nhường bước cho nhiếp ảnh gợi dục (xuân ảnh, erotic photographs). Phong trào ukiyo-e về tổng thể tìm cách để thể hiện một lý tưởng hóa cuộc sống đô thị hiện đại và hấp dẫn đối với tầng lớp ''[[chōnin]]'' mới. Theo thẩm mỹ của cuộc sống hàng ngày, shunga thời kỳ Edo đã biến tấu rộng rãi trong miêu tả của tình dục. Là một tập hợp con của ''ukiyo-e'', nó đã được tất cả các tầng lớn xã hội ưa thích trong thời kỳ Edo, dù không được sự ủng hộ Mạc phủ. Hầu như tất cả các nghệ sĩ ukiyo-e làm shunga tại một số thời điểm trong sự nghiệp của họ, và nó đã không làm giảm uy tín nghệ sĩ của họ. Phân loại của shunga như là một loại khiêu dâm thời Trung Cổ có thể là gây hiểu nhầm về mặt này. Shunga miêu tả rất sinh động và tỉ mỉ những tập quán tính dục của người Nhật, bao gồm đủ thể loại như: [[dị tính luyến ái]], [[nam có quan hệ tình dục với nam|nam quan hệ tình dục với nam]], [[nữ có quan hệ tình dục với nữ|nữ quan hệ tình dục với nữ]], [[lạm dụng tình dục trẻ em]], quan hệ tính dục trong lúc đang mặc đồng phục (buru sera).
 
Tính đa dạng của loại tranh này hiện lên dưới các bút lông lừng danh của Kiyonaga, Hokusai hay Utamaro. Từ 1770 đến 1850, ba nhà danh họa này đã vẽ rồi in nhiều kiệt tác xuân họa như bức ''Bài thơ chăn gối ''của Utamaro, ''Giấc mơ ngư phủ ''của Hokusai, ''Tranh giấu trong tay áo'' của Kiyonaga…Nhưng kỳ bí và khiêu dâm hơn hết là họa phẩm'' Giấc mơ của vợ ngư phủ'' do HOKUSAI (1760-1849) vẽ, khắc, in màu trên mộc bản. Dựa vào truyền thuyết về nàng Tamatori – thợ lặn tìm bào ngư – vì đức vua liều mình xuống Thủy Cung, bị Long Vương cùng đám thủy quái hành hung. Mượn tích xưa làm cớ họa sĩ sáng tác nên bức họa làm chấn động người xem, trong đó có các tên tuổi như Huysman, Edmond de Goncourt, Toulouse-Lautrec, Rodin, Picasso…
[[Tập_tin:Tako_to_ama_retouched.jpg|thumb|
 
[[Tập tin:Tako to ama retouched.jpg|nhỏ|''[[Giấc mơ người vợ ngư phủ]]'', [[Hokusai]], 1814, vẽ cảnh vợ một ngư phủ đang bị hai con bạch tuộc cùng lúc cưỡng bức.]]
Dù Nhật du nhập và học hỏi qua nhiều thế hệ văn hóa-tư tưởng Trung Hoa, đặc biệt Nho giáo với Phật giáo, tín ngưỡng truyền thống là Thần Đạo vẫn duy trì các tập tục thờ cúng sinh thực khí (kiểu Nõn-Nường ở Việt Nam). Trong các đền miếu và lễ hội Thần đạo, họ cúng bái dương vật cùng các hình tượng giao hợp không khác chi điêu khắc Ấn Độ giáo quanh đền Laksmana hoặc bái vật giáo thờ Đực-Cái trong tín ngưỡng của các bộ lạc Thái Bình Dương. Phải kể thêm ảnh hưởng Lão Trang qua triết lý Âm-Dương hòa điệu đã thấm vào thế giới quan Thần đạo; nhờ đó dân Nhật  thoát khỏi luân lý Khổng-Nho và không xem các thú dục lạc là chuyện cấm kỵ; chí ít cho đến thế kỷ 20 khi nước Phù Tang mở cửa tiếp thu văn minh phương Tây kèm các giá trị đạo lý Thiên Chúa Giáo ít thân thiện với dục tình và thân xác. Dưới con mắt bình dân – và không riêng gì ở Nhật – trò giao hợp với lạc thú xác thịt là nhu cầu tự nhiên nằm ngoài sự giám sát của “thuần phong mỹ tục”. Ngày nay, sự phổ biến kiến thức nhân học-khảo cổ đã xô đạp nhiều hàng rào ngăn cấm của giáo lý hay đạo đức đối với sex và tình dục. Chẳng phải các bộ lạc sơ khai và bán khai với tục thờ cúng sinh thực khí và giao hợp đực-cái đã nhắc cho ta biết rằng : thời xa xưa tổ tiên của loài người hoàn toàn không có ý thức hay mặc cảm về Tội Tổ Tông.
]]
 
Với sự lạm phát và toàn cầu hóa các tranh ảnh dung tục trên internet, ranh giới giữa dục tình sex và khiêu dâm porno càng trở nên linh động khó phân biệt. Nếu ” luân lý và thẩm mỹ cả hai đều do văn hóa nhào nặn ra ” – như Katie Engelhart viết trên báo The Guardian, "''Does Japanese Shunga turn porn into art ?''” –  biết căn cứ vào đâu để đánh giá phải trái, hay dở…? Giới làm luật Âu-Mỹ thường dựa vào các tiêu chí khoa học cùng đạo đức phương Tây để thiết lập tường lửa ngăn cấm sự dung tục sa đọa từ những sản phẩm khiêu dâm. Làm cho phân minh cái đẹp nghệ thuật với sự dâm ô đồi trụy lại là việc chuyên môn của giới sáng tác và nghiên cứu mỹ thuật. Chẳng cần phải dông dài, đây là cuộc tranh luận khó phân thắng bại giữa triết học với tôn giáo bắt đầu từ Hi lạp cổ đại, và chắc chắn còn tiếp diễn. Bởi vậy không cá nhân nào trên quả đất này – dù là vị giáo chủ hoặc ngài chủ tịch tối cao pháp viện – có đủ thẩm quyền để cầm cán cân vừa pháp lý vừa đạo lý ra phân xử vụ án văn hóa của dục tính và tình dục.
==Tham khảo==
{{tham khảo}}