Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trần Cung (Đông Hán)”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
lược bớt phần tóm tắt trong TQ diễn nghĩa
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 1:
{{otheruses|Trần Cung}}
'''Trần Cung''' ([[chữ Hán]]: 陈宫; 157-199 CN), [[tên tự]] là '''Công Đài''' (公台), là một mưu sĩ thời [[Nhà Hán#Sự trỗi dậy và sụp đổ của nhà Đông Hán|Đông Hán]] trong [[lịch sử Trung Quốc]].
 
==Sự nghiệp==
Trần Cung là người Đông Quận (thuộc Duyện châu). Sách Điển lược mô tả ông là ngời tráng liệt cứng cỏi.
 
Thời trẻ, ông là người có tiếng, những kẻ sĩ nổi danh trong nước đều đến kết giao. Khi loạn lạc nổi ra, Trần Cung lúc đầu theo Tào Tháo.
 
Tào Tháo làm thứ sử Duyện châu, mang quân sang Từ châu đánh Đào Khiêm vì cho rằng Đào Khiêm gây ra cái chết của cha mình là Tào Tung. Thấy Tào Tháo tàn sát nhiều người vô tội ở Từ châu, Trần Cung thất vọng về Tào Tháo nên quyết định bỏ họ Tào. Gặp lúc Lã Bố chạy ở chỗ Viên Thiệu đến Duyện châu, Trần Cung cùng Thái thú Đông quận là Trương Mạo bàn nhau tôn Lã Bố làm minh chủ, chức thứ sử Duyện châu và chống lại Tào Tháo.
 
Tào Tháo buộc phải bỏ Từ châu quay về chống Lã Bố. Cuối cùng Lã Bố bị đánh bật ra khỏi Duyện châu, phải chạy sang Từ châu.
 
Trần Cung hay bày kế giúp Lã Bố nhưng Lã Bố thường không theo kế của ông. Năm 198, Lã Bố bại trận ở Hạ Bì, cả Trần Cung và Lã Bố đều bị quân Tào bắt.
 
Tam Quốc diễn nghĩa ghi lại đoạn Trần Cung đối đáp với Tào Tháo như trong sách Điển lược:
Tào Tháo nói với Trần Cung rằng:
:"Công Đài, khanh bình sinh tự cho là mưu kế có thừa. Nay lại thế nào"?
 
Trần Cung ngoảnh về phía Lã Bố nói: ''"Chỉ là người ngồi kia không theo lời Cung nên đến nỗi này. Nếu hắn nghe theo thì chẳng bị bắt vậy".''
 
Tào Tháo cười nói: ''"Việc hôm nay phải làm thế nào?"''
 
Trần Cung đáp: ''"Làm tôi bất trung, làm con bất hiếu, tự biết phải chết"''.
 
Tào Tháo hỏi về mẹ già, Trần Cung nói: "Cung nghe nói kẻ dùng đạo hiếu để trị thiên hạ thì không giết người thân của người khác; mẹ già còn hay mất là do ở minh công vậy".
 
Tào Tháo lại hỏi về vợ con, Trần Cung nói: "Cung nghe nói kẻ dùng lòng nhân để quản bốn cõi thì không dứt người nối dõi của người khác; vợ con còn hay mất cũng do ở minh công vậy".
 
Nói xong, ông tỏ ý sẵn sàng chịu chết. Trần Cung đi ra pháp trường, không dừng lại. Tào Tháo khóc mà tiễn ông, ông không ngoảnh đầu lại. Sau khi ông chết, Tào Tháo đãi người nhà ông hậu hơn trước.
 
==Trong Tam Quốc diễn nghĩa==