Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trịnh Cán”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 17:
| mất = [[1782]]
}}
'''Điện Đô Vương Trịnh Cán''' ([[1777]] – [[1782]]) là vị [[chúa Trịnh]] thứ 10mười thời [[Lê trung hưng]] trong [[lịch sử Việt Nam]], ở ngôi từ tháng 9 đến tháng 11 [[năm 1782]]. Ông là con của chúa [[Trịnh Sâm]] và tuyên phi [[Đặng Thị Huệ]]. Ông sinh và mất taitại [[Thăng Long]] ([[Hà Nội]] ngày nay).
 
== Cuộc đời ==
Trịnh Cán sinh năm 1777, là con thứ của chúa [[Trịnh Sâm]], lên ngôi [[thế tử]] năm 1780 sau khi anh là [[Trịnh Khải]] bị phế truất vì [[vụ án năm Canh tý]].
 
Trịnh Cán là một đứa trẻ ốm yếu liên tục nên "khí lực khô kiệt", thân hình gầy gò, xanh xao. Khi danh y [[Lê Hữu Trác]] theo lệnh chúa Trịnh Sâm chữa bệnh cho ông thì bọn ngự y ghen tị với Lê Hữu Trác nên đơn thuốc của Lê Hữu Trác không được sử dụng. Vì vậy, Trịnh Cán vẫn bệnh mãi không khỏi.