Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Robert E. Lee”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
OctraBot (thảo luận | đóng góp)
n Thay thế ‘(?mi)\{\{(Liên kết chọn lọc|Link FA)\|.+?\}\}\n?’ bằng ‘’.: deprecated template
clean up, replaced: → using AWB
Dòng 26:
Trong giai đoạn đầu của cuộc chiến, tướng Lee thắng lớn tại [[trận Bull Run thứ hai|trận Bull Run thứ nhì]], [[trận Fredericksburg]] và [[trận Chancellorsville]]. Nhưng hai lần ông đem quân tấn công miền Bắc đều thất bại. Trong [[trận Antietam]] năm [[1862]] ông suýt bị thua và phải từ từ rút về. Năm sau, [[1863]], ông kéo quân đến đánh [[trận Gettysburg]] ở [[Pennsylvania]] và bị thảm bại. May cho ông là tướng miền Bắc [[George Meade]] không biết lợi dụng cơ hội đánh đuổi, nên Lee lại thoát được, chạy về Virginia.
 
[[Mùa xuân]] năm [[1864]], tướng miền Bắc [[Ulysses Simpson Grant|Ulysses S. Grant]] kéo quân đánh miền Nam và dần dần tỉa mòn lực lượng của tướng Lee. Trong hai chiến trận [[Chiến dịch Overland|Overland]] và [[Chiến dịch Richmond-Petersburg|Petersburg]], tuy tướng Lee gây nhiều thiệt hại cho quân miền Bắc, quân của ông cũng tổn thất và không phục hồi lực lượng kịp cho các trận đánh tiếp theo. Đầu [[tháng tư|tháng 4]] năm [[1865]], tướng Lee bắt đầu kéo tàn quân chạy về thủ phủ [[Richmond, Virginia]]. Tướng Lee bị buộc phải đầu hàng tướng Grant trong [[trận Appomattox Court House|trận Appomattox]] ngày [[9 tháng 4]] năm [[1865]]. Tuy quân miền Nam vẫn còn một số lực lượng rải rác khắp nơi, tin tướng Lee và binh đoàn Bắc Virginia đầu hàng là một tổn thất tinh thần khủng khiếp cho Liên minh miền Nam. Hai tháng sau, toàn thể lực lượng miền Nam phải buông súng và quân miền Bắc chiến thắng, kết thúc cuộc [[Nội chiến Hoa Kỳ]].
 
Tướng Robert E. Lee được quân sử Hoa Kỳ ca ngợi là vị tướng dụng binh tài tình và táo bạo, tuy quân số của ông kém đối phương rất nhiều, ông vẫn có khả năng đánh thắng hoặc cầm cự lâu dài. Nhưng nhiều người cũng chê ông là hiếu thắng để thất bại trong hai lần Bắc chinh.