Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Gioachino Rossini”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
clean up, replaced: → (4) using AWB
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 2:
 
'''Gioachino Antonio Rossini'''<ref>"Though "Gioacchino" is the familiar spelling of the name, Rossini himself more usually adopted the spelling "Gioachino". This is now the accepted spelling of his first name" - Richard Osborne: ''Rossini'' (The Master Musicians series), London: Dent, 1986, p. xv. ''The [[New Grove Dictionary of Opera]]'' (1992), edited by [[Stanley Sadie]], vol 4, pp 56-67 and elsewhere, ''[[Baker's Biographical Dictionary of Musicians]]'' and most Rossini scholars (including the Fondazione G. Rossini [http://www.fondazionerossini.org/index.php?id=15430] and the Center for Italian Opera Studies at the University of Chicago [http://humanities.uchicago.edu/orgs/ciao/]) use "Gioachino".</ref> (29 tháng 2 1792 - 13 tháng 11 1868) là một [[nhà soạn nhạc]] người [[Ý]]. Ông đã sáng tác 39 bản nhạc [[opera]], nhạc thánh ca, [[nhạc thính phòng]] và các tác phẩm cho piano và nhạc cụ. Các tác phẩm opera nổi tiếng nhất của ông bao gồm vở hài kịch ''[[Il barbiere di Siviglia]]'' (''người thợ cắt tóc ở Seville'') và ''[[La cenerentola]]'' cũng như thiên anh hùng ca ''[[Moïse et Pharaon]]'' và ''[[Guillaume Tell (opera)|Guillaume Tell]]''. Các giai điệu đầy cảm hứng và có thiên hướng giống các bài hát là điểm đáng chú ý trong các nhạc phẩm của Rossini, chính điều này đã giúp ông có biệt danh "Mozart của Italia". Cho đến khi nghỉ hưu năm 1829, Rossini được xem là nhà soạn nhạc opera nổi tiếng nhất trong lịch sử.<ref>Fisher, Burton D. ''The Barber of Seville'' (Opera Classics Library Series). Grand Rapids: Opera Journeys, 2005.</ref>
==Tiểu sử<ref name="nhaccodien"/>==
===Thời ấu thơ và niên thiếu===
Gioachino Rossini sinh vào [[ngày]] [[29 tháng 2]] [[năm]] [[1792]], trong một [[gia đình]] có [[truyền thống]] về [[âm nhạc]] ở [[Pesaro]]. Cha của ông là [[Giuseppe Rossini]], một [[nghệ sĩ kèn horn]] và cũng là một thanh tra [[thú y]]; mẹ của ông là bà Anna, một nữ [[ca sĩ]] và đi bán [[bánh mì]]. Nhờ có người cha dạy dỗ, Rossini đã tiếp xúc với âm nhạc và khi 6 tuổi, cậu đã chơi [[triangle]] trong ban nhạc mà cha cậu đã lập ra.
 
Nói chút về người cha này. Ông Giuseppe Rossini là một người thân [[Pháp]], và không ngạc nhiên khi chúng ta biết rằng ông này đã chào đón [[quân đội]] của [[Napoléon Bonaparte]] khi những người này tiến vào miền [[bắc]] của [[Ý]]. Rắc rối cũng từ đấy mà ra, bởi [[năm]] [[1796]], Giuseppe đã bị tống vào tù bởi [[đế quốc Áo]] đã khôi phục lại thể chế của mình và vẫn cho thấy sự thống trị ở đất nước hình chiếc [[ủng]]. Do vậy, vợ ông đã phải đưa đứa con trai Gioachino đến [[thành phố]] [[Bologna]], nơi mà 2 năm sau, gia đình nhà Rossini đoàn tụ. Trong 2 năm đó, bà Anna đã đi [[hát]] tại một số [[nhà hát]] tại vùng [[Romagna]] để kiếm sống. Đó cũng là khoảng [[thời gian]] Rossini sống với bà nội và khiến bà cảm thấy bất lực vì dạy dỗ mình.
==Chú thích==
{{tham khảo|2}}
 
Gioachino trông coi những [[người]] mổ [[thịt lợn]] ở Bologna, trong khi cha cậu thổi kèn horn và mẹ cậu hát. Cậu học với [[Giuseppe Prinetti]] về cách chơi [[harpsichord]] trong 3 năm. Người thầy đã khiến cho cậu không hài lòng một chút nào bởi ông ấy chơi đàn chỉ với hai ngón [[tay]], vừa chơi nhạc vừa [[kinh doanh]] [[rượu mùi]], lại ngủ thiếp khi đứng.
 
Chính vì những điều đó, Gioachino Rossini đã bỏ học ở chỗ Prinetti và đến [[Angelo Tesei]], theo học nghề [[thợ rèn]]. Ở đây, cậu gặp một người thầy giáo có cùng sở thích với cậu và học cách [[thị tấu]] (để chơi đệm được [[piano]]) và hát (để trở thành đơn ca của [[nhà thờ]]). Rossini lúc đó mới có 10 tuổi. Vào năm [[1805]], Rossiní có buổi biểu diễn duy nhất tại [[nhà hát Commune, Camilla]]. Thời điểm này cũng chứng kiến tài năng chơi kèn horn của cậu.
 
Vào năm [[1807]], Rossini được nhận vào lớp học dạy về [[đối vị]] và [[phức hợp]] của [[Padre P. S. Mattei]]. Tiếp theo đó, cậu học chơi [[cello]] với một người khác tên [[Cavedagni]] tại [[Nhạc viện Bologna]]. Rossini hiểu các bản [[tứ tấu]] và [[giao hưởng]] của [[Joseph Haydn]] và [[Wolfgang Amadeus Mozart]] một cách đáng kinh ngạc. Ông rất hâm mộ Mozart đến nôi ở xứ Bologna, ông được biết đến với biệt danh Il Tedeschino ([[tiếng Việt]] : [[Người Đức]]) (đơn giản là vì Mozart là người nói [[tiếng Đức]] là tiếng mẹ đẻ). Năm [[1808]], Rossini đoạt giải nhất cuộc thi do Nhạc viện Bologna tổ chức với tác phẩm [[Il pianto d'Armonia sulla morte d’Orfeo]]. 2 năm sau, ông tốt nghiệp nhạc viện đó với vở [[opera]] đầu tay của bản thân: [[La Cambiale di matrimonio]]. Thành công của tác phẩm này đã khiến ông mạnh dạn đi sâu vào [[thể loại]] âm nhạc đồ sộ này. 16 tháng, chỉ thế thôi, cũng là đủ để ông hoàn thành đến 7 vở opera. Tuy vậy, cuộc sống của ông khá khốn khó. Sau này, ông tâm sự rằng: "Tôi đi hết thành phố này đến thành phố nọ, viết đủ mọi thứ nhưng vẫn thiếu thốn".
===Khi trưởng thành===
Năm [[1813]], Rossini viết 2 vở opera và [[nổi tiếng]]. [[Tháng 2]] năm đó, ''[[Tancredi]]'' có buổi công diễn đầu tiên. Sau đó 3 tháng, ''[[L’Italiana in Algeri]]'' xuất hiện và gây ấn tượng với khán giả. Tuy nhiên, sau đó, thành công ít vang dội hơn.
 
Năm [[1815]], Rossini đã được [[Teatro San Carlo]] đặt hàng viết một vở opera và tác phẩm ''[[Elisabetta, Regina d’Inghilterra]]'' ra đời từ đó. Đã có 20 vở Rossini viết cho nhà hát đó cũng như nhiều nhà hát khác khi ông sống ở [[Napoli]] đến năm [[1822]]. Đây là thời kỳ sự nghiệp của ông phát triển nhất. Sau khi rời khỏi đó, ông cùng với [[Isabella Colbran]] đi tới hôn nhân với nhau.
 
Một kiệt tác của Rossini, ''[[Il Barbiere di Siviglia]]'', đã được ông viết chỉ trong 3 [[tuần]] và có buổi trình diễn đầu tiên tại [[Rome]] vào đầu năm [[1816]]. Mặc dù nó đã bị thất bại trong lần đó, chỉ với vài chút sửa chữa của Rossini, tác phẩm đã được chào đón nồng nhiệt và trở thành một trong những vở opera hay nhất của ông cũng như [[thế giới]].
 
Trong những năm tiếp theo, Rossini nổi lên là nhà soạn nhạc opera số một đương thời. Cuối năm 1816, ông cho công diễn [[Otello]]. Tiếp theo, vào năm [[1817]], ông lại cho trình diễn hai tác phẩm có tình cảnh trái ngược nhau: ''[[La cenerentola]]'', một vở opera bị quên lãng rất lâu cho đến nửa cuối [[thế kỷ XX]], và ''[[La gazza ladra]]'', một vở opera nổi lên rất mạnh ngay từ những lần đầu xuất hiện, nhưng hầu như không được trình diễn trong thời điểm hiện tại, trừ phần [[overture]] nổi tiếng.
 
Trong các năm [[1818]]-[[1823]], Rossini sáng tác thêm các vở opera nhưng hầu như không đáng chú ý. Ngoại lệ là hai tác phẩm ''[[Mosè in Egitto]]'' viết vào năm 1818 và ''[[Semiramide]]'' viết vào năm 1823. ''Semiramide'' cũng là tác phẩm cuối cùng ông viết cho vợ mình bởi bà sắp nghỉ hưu. Trong khoảng thời gian ấy, ông đi lưu diễn tại nhiều [[quốc gia]] [[châu Âu]]. Khi đến [[Viên]] vào năm [[1822]], ông gặp [[Ludwig van Beethoven]], nhà soạn nhạc người Đức cũng đã khen ngợi tài năng của ông.
 
Năm [[1823]], ông nhận được đề nghị của [[vua]] [[Charles X của Pháp]] với công việc là [[giám đốc]] của [[Théâtre Italien]]. Công việc đó bắt đầu từ năm [[1824]]. Rossini đã rất vất vả khi cố gắng nâng cao [[trình độ]] biểu diễn của nhà hát này. Khi đó, ông cũng đặt lời [[tiếng Pháp]] cho một số tác phẩm như ''[[Mosè in Egitto]]'' (thành ''[[Moïse et Pharaon]]'') và ''[[Maometto secondo]]'' (thành ''[[Le siège de Corinthe]]''). Đồng thời, ông cũng viết những vở opera cuối cùng của mình gồm ''[[Le Comte Ory]]'' và ''[[Guillaume Tell]]''. Ngôi nhà của ông tại Paris đón tiếp nhiều nhiều người danh tiếng như [[Franz Liszt]], [[Niccolò Paganini]], [[Daniel Auber]], [[Charles Gounod]], [[Ambroise Thomas]], [[Arrigo Boito]], [[Alexandre Dumas]], [[Eugène Delacroix]] và đặc biệt là [[Giuseppe Verdi]], người sẽ tiếp nối ông sau này.
 
Guillaume Tell trở thành vở opera cuối cùng trong sự nghiệp của Rossini. Giải thích thì nhiều. Có người cho rằng ông không ưa sự hâm mộ của người dân Paris với [[Giacomo Meyerbeer]], có ý kiến thì nói rằng ông tức giận khi Pháp đã hủy [[hợp đồng]] với ông sau [[cách mạng]] vào [[tháng 7]] năm [[1830]]. Dù gì thì điều đó cũng rất đáng tiếc khi người nghe vẫn ngây ngất với các vở opera của ông và vai trò của ông đối với [[opera Ý]] rất quan trọng. Năm [[1831]], ông đến [[Madrid]] và viết ''[[Stabat Mater]]'' đến tận năm [[1842]]. Năm [[1832]], ông gặp [[Olympe Pelissier]] và yêu cô. Sau khi người vợ đầu qua đời, ông cưới cô này vào năm [[1846]]. Cả hai người chuyển đến [[Florence]] vào năm [[1848]]. Ông viết một tập các tiểu phẩm piano có tên ''[[Péchés de viellesse]]'', đồng thời có viết một số [[bài hát]]. Năm [[1863]], ông viết [[Petite Messe Solonnelle]]. Tất cả những tác phẩm này đều không được Rossini cho xuất bản và chỉ được phát hiện vào [[thập niên 1950]].
==Qua đời==
Rossini qua đời vào ngày [[13 tháng 11]] năm [[1868]]. Ông được chôn cất tại [[nghĩa trang Père Lachaise]]. Năm [[1887]], di hài của ông được chuyển về [[nhà thờ Santa Croce]], Florence theo nguyện vọng của chính ông. Verdi cùng một số nhà soạn nhạc khác đã bắt tay viết bản Requiem tưởng nhớ ông.
==Chú thích==
<references>
<ref name="nhaccodien">http://www.nhaccodien.vn/tabId/70/ItemId/520/TGId/520/PreTabId/58/Default.aspx</ref>==
</references>
==Tham khảo==
*{{chú thích sách|last=Checchi|first=Eugenio|title=Verdi, il genio et le opere|year=1887|publisher=G. Barbera|location=Florence}}
Hàng 40 ⟶ 67:
* [{{Allmusic|class=album|id=w22169|pure_url=yes}}] - Riccardo Caramella performs Quatre Mendiants, Quatre hors d'oeuvres
 
{{Sơ khai tiểu sử}}
 
[[Thể loại:Sinh 1792]]