Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Gioachino Rossini”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 24:
 
Trong những năm tiếp theo, Rossini nổi lên là nhà soạn nhạc opera số một đương thời. Cuối năm 1816, ông cho công diễn [[Otello]]. Tiếp theo, vào năm [[1817]], ông lại cho trình diễn hai tác phẩm có tình cảnh trái ngược nhau: ''[[La cenerentola]]'', một vở opera bị quên lãng rất lâu cho đến nửa cuối [[thế kỷ XX]], và ''[[La gazza ladra]]'', một vở opera nổi lên rất mạnh ngay từ những lần đầu xuất hiện, nhưng hầu như không được trình diễn trong thời điểm hiện tại, trừ phần [[overture]] nổi tiếng.
[[Tập tin : GiorcesRossini1.jpg|Rossini năm 1820|nhỏgiữa|phải]]
Trong các năm [[1818]]-[[1823]], Rossini sáng tác thêm các vở opera nhưng hầu như không đáng chú ý. Ngoại lệ là hai tác phẩm ''[[Mosè in Egitto]]'' viết vào năm 1818 và ''[[Semiramide]]'' viết vào năm 1823. ''Semiramide'' cũng là tác phẩm cuối cùng ông viết cho vợ mình bởi bà sắp nghỉ hưu. Trong khoảng thời gian ấy, ông đi lưu diễn tại nhiều [[quốc gia]] [[châu Âu]]. Khi đến [[Viên]] vào năm [[1822]], ông gặp [[Ludwig van Beethoven]], nhà soạn nhạc người Đức cũng đã khen ngợi tài năng của ông.
 
Năm [[1823]], ông nhận được đề nghị của [[vua]] [[Charles X của Pháp]] với công việc là [[giám đốc]] của [[Théâtre Italien]]. Công việc đó bắt đầu từ năm [[1824]]. Rossini đã rất vất vả khi cố gắng nâng cao [[trình độ]] biểu diễn của nhà hát này. Khi đó, ông cũng đặt lời [[tiếng Pháp]] cho một số tác phẩm như ''[[Mosè in Egitto]]'' (thành ''[[Moïse et Pharaon]]'') và ''[[Maometto secondo]]'' (thành ''[[Le siège de Corinthe]]''). Đồng thời, ông cũng viết những vở opera cuối cùng của mình gồm ''[[Le Comte Ory]]'' và ''[[Guillaume Tell]]''. Ngôi nhà của ông tại Paris đón tiếp nhiều nhiều người danh tiếng như [[Franz Liszt]], [[Niccolò Paganini]], [[Daniel Auber]], [[Charles Gounod]], [[Ambroise Thomas]], [[Arrigo Boito]], [[Alexandre Dumas]], [[Eugène Delacroix]] và đặc biệt là [[Giuseppe Verdi]], người sẽ tiếp nối ông sau này.
[[Tập tin : Pesaro-Gioacchino Rossini.jpg|Rossini giữa thế kỷ XIX|nhỏgiữa|phải]]
Guillaume Tell trở thành vở opera cuối cùng trong sự nghiệp của Rossini. Giải thích thì nhiều. Có người cho rằng ông không ưa sự hâm mộ của người dân Paris với [[Giacomo Meyerbeer]], có ý kiến thì nói rằng ông tức giận khi Pháp đã hủy [[hợp đồng]] với ông sau [[cách mạng]] vào [[tháng 7]] năm [[1830]]. Dù gì thì điều đó cũng rất đáng tiếc khi người nghe vẫn ngây ngất với các vở opera của ông và vai trò của ông đối với [[opera Ý]] rất quan trọng. Năm [[1831]], ông đến [[Madrid]] và viết ''[[Stabat Mater]]'' đến tận năm [[1842]]. Năm [[1832]], ông gặp [[Olympe Pelissier]] và yêu cô. Sau khi người vợ đầu qua đời, ông cưới cô này vào năm [[1846]]. Cả hai người chuyển đến [[Florence]] vào năm [[1848]]. Ông viết một tập các tiểu phẩm piano có tên ''[[Péchés de viellesse]]'', đồng thời có viết một số [[bài hát]]. Năm [[1863]], ông viết [[Petite Messe Solonnelle]]. Tất cả những tác phẩm này đều không được Rossini cho xuất bản và chỉ được phát hiện vào [[thập niên 1950]].