Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Nguyễn Phùng”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 33:
Nguyễn Phùng có tính nết được cho là giống cả bố lẫn mẹ. Tuy ông không được sinh ở Pháp nhưng vẫn có quốc tịch Pháp <ref>Do thời gian đó, theo chỉ thị của Toàn quyền Pháp ở Việt Nam, nếu người mẹ có quốc tịch Pháp thì đương nhiên con cái đều được quốc tịch Pháp</ref>.
 
Năm 14 tuổi, ông Phùng mồ côi cha, ông đã cùng mẹ sang [[Lào]] để nhận xác cha về. Ông được mẹ cho theo học chương trình Pháp tại trường Lycée Albert Sarrault, nơi chỉ dành riêng cho con cái người Pháp và một số người Việt có thế lực thời đó. Do bản tính thông minh, học giỏi, có khiếu về văn học, ông đậu tú tài năm 16 tuổi rồi hai năm sau đó cưới vợ.
 
Nguyễn Phùng tham gia đăng lính, doông làm sĩ quan thông ngôn của quân lực thuộc địa. Do có quốc tịch Pháp nên chỉ một thời gian ngắn sau đó, ông được thăng lên chức lên [[quan ba]]. Sau đó ông bị chuyển sang [[Algérie]], lúc đó là thuộc địa của Pháp.
 
Năm 1954, khi Pháp thua tại [[Điện Biên Phủ]], hai vợ chồng ông Phùng và sáu người con cùng bà Suzanne chạy vô miền Nam rồi lên tàu sáng Pháp lánh nạn. Thời gian đầu, gia đình Nguyễn Phùng tạm trú trong một căn hộ tại Avenue Foch ở [[Paris]].
Sau một thời gian ở Algérie, ông chuyển sang ngạch dân sự rồi theo học ở trường Luật. Sau cuộc cách mạng Algérie, Nguyễn Phùng theo quân đội trở về Pháp và định cư ở thành phố Montpellier. Tại đây, ông tiếp tục theo học ngành Luật ở trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, Nguyễn Phùng được giữ làm trợ giảng, rồi dần thành giảng viên chính thức. Ông có bằng [[tiến sĩ]] vào năm 1968<ref name=univ-lorraine/>, sau được phong hàm [[giáo sư]]. Ông trực tiếp giảng dạy bộ môn Luật tư và Luật kinh tế tại Trường đại học Montpellier 1<ref>Xem thêm tại Luận án tiến sĩ Nhà nước pháp quyền của Dominique Sarr, Đại học Montpellier 1, ngày 1 tháng 10 năm 1980 tại [http://www.sist.sn/gsdl/collect/butravau/index/assoc/HASH01d4.dir/THD-55.pdf sist.sn].</ref>.
Do cấp bậc sĩ quan thuộc địa không được coi trọng, gia cảnh túng thiếu thốn, khó khăn. Ông Phùng đã dắt vợ con lên tàu tới [[Algérie]] và tham gia với cấp bậc adjudant. Ban ngày ông đánh trận, buổi tối ông họp với một số bạn bè đồng ngũ học luật.
 
Ngày 18 tháng 3 năm 1962, Algérie dành độc lập, gia đình Nguyễn Phùng theo đội quân viễn chinh về Pháp. Ban đầu ông đóng quân cùng gia đình ại thành phố Nîmes. Sau đó, ông Phùng chuyển sang ngạch dân sự, dọn về thành phố Montpellier ghi danh học trường [[luật]]. Ông cùng vợ đã mở một nhà hàng Việt Nam với tên Le Domino Chinois.
 
Sau một thời gian ở Algérie, ông chuyển sang ngạch dân sự rồi theo học ở trường Luật. Sau cuộc cách mạng Algérie, Nguyễn Phùng theo quân đội trở về Pháp và định cư ở thành phố Montpellier. Tại đây, ông tiếp tục theo học ngành Luật ở trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, Nguyễn Phùng được giữ làm trợ giảng, rồi dần thành giảng viên chính thức. Ông có bằng [[tiến sĩ]] vào năm 1968<ref name=univ-lorraine/>, sau được phong hàm [[giáo sư]]. Ông trực tiếp giảng dạy bộ môn Luật tư và Luật kinh tế tại Trường đại học Montpellier 1<ref>Xem thêm tại Luận án tiến sĩ Nhà nước pháp quyền của Dominique Sarr, Đại học Montpellier 1, ngày 1 tháng 10 năm 1980 tại [http://www.sist.sn/gsdl/collect/butravau/index/assoc/HASH01d4.dir/THD-55.pdf sist.sn].</ref>.
 
Năm 1996, giáo sư Nguyễn Phùng về thăm lại quê hương. Ông đã thăm thú nhiều nơi, họ hàng và dự định sang năm sau sẽ về [[Việt Nam]] ở hẳn. Nhưng ông chưa thực hiện được ý định thì đã đột ngột qua đời vào năm 1997.