Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Pháp Chánh Truyền”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n sửa chính tả 2, replaced: Hộ Pháp → Hộ pháp (2), Hiến Pháp → Hiến pháp using AWB
n sửa chính tả 3, replaced: Hộ Pháp → Hộ pháp, Thượng Đế → Thượng đế using AWB
Dòng 2:
 
==Nguồn gốc==
Hầu hết các tín đồ Cao Đài tin rằng Pháp Chánh Truyền là do [[Ngọc Hoàng Thượng đế|Ngọc Hoàng Thượng Đế]] dùng [[cơ bút]] ban cho và dạy rõ là cấm không được sửa đổi. Đối với các nhà nghiên cứu về đạo Cao Đài, theo họ thì Pháp Chánh Truyền là một văn bản do tập thể lãnh đạo tôn giáo viết ra, và tập thể đó xác định rằng văn bản này không được sửa đổi. Dù ở vào phương diện nào thì Pháp Chánh Truyền cũng là hòn đá tảng trong cơ cấu tổ chức của Hội Thánh Cao Đài.
 
Pháp Chánh Truyền là một văn bản khá cô đọng, khoản vài trang giấy khổ A4, được giới thiệu sau Lễ Khai Đạo ngày 15 tháng 10 năm [[Bính Dần]] (1926) tại chùa Gò Kén, làng Long Thành, [[Tây Ninh]], gồm 3 giai đoạn:
Dòng 22:
 
==Pháp Chánh Truyền chú giải==
Là một văn bản pháp đạo cơ bản, được lập ra trong thời gian ngắn, nên Pháp Chánh Truyền có hình thức rất ngắn và cô đọng. Tuy nhiên, do tính chất "không sửa đổi" nên việc mở rộng ý nghĩa rõ ràng của nó gặp nhiều khó khăn. Điều này cũng là một trong những lý do dẫn đến sự phân ly thành nhiều tổ chức chi phái Cao Đài khác nhau do những cách giải thích khác nhau về Pháp Chánh Truyền. Chính vì vậy, bên cạnh việc ra đời [[Đạo nghị định thứ 8]], nghiêm cấm các chức sắc tự ý tách rời để thành lập tổ chức các chi phái Cao Đài cũng như không thừa nhận các chi phái không tùng quyền Tòa Thánh Tây Ninh, lãnh đạo Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ Tòa Thánh Tây Ninh, [[Hộ Pháppháp]] [[Phạm Công Tắc]], đã viết Pháp Chánh Truyền chú giải, nhằm giải thích chi tiết hơn, rõ ràng hơn với các nội dung của Pháp Chánh Truyền để tránh những cách giải thích khác nhau về văn bản này.
 
Đối với các tín đồ [[Cao Đài]], Hộ pháp là chức phẩm duy nhất có thẩm quyền chú giải. Do chỉ duy nhất một vị được phong vào chức phẩm này, nên cho đến nay, chỉ có một bản chú giải Pháp Chánh Truyền duy nhất.