Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Triết học chính trị”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 14:
Một cách độc lập, những đại biểu tư tưởng của Nho giáo như [[Khổng Tử]], [[Mạnh Tử]], [[Mặc Tử]] và những người theo trường phái [[Pháp gia]] ở Trung Quốc cũng như ''[[Manu Smriti|Luật lệ của Manu]]''<ref>[[William Jones (philologist)|Sir William Jones]]´s translation is available online as [http://books.google.com/books?id=4caNTgBa6oEC&dq=william+jones+manu&printsec=frontcover&source=bl&ots=9POvEvMtnM&sig=wae9WVaVrRNClSPrabH0D-eaG58&hl=en&sa=X&oi=book_result&resnum=1&ct=result#PPP1,M1 ''The Institutes of Hindu Law: Or, The Ordinances of Manu''], Calcutta: Sewell & Debrett, 1796.</ref> và [[Chanakya]] ở Ấn Độ đều tìm kiếm các phương tiện để bảo đảm sự thống nhất và ổn định về chính trị. Nho gia Trung Quốc chủ trương xây dựng xã hội ổn định thông qua việc giáo dục [[đạo đức]] và cai trị bằng nhân nghĩa, trong khi Pháp gia thì muốn làm điều đó thông qua luật pháp. Ở Ấn Độ, [[Chanakya]], trong tác phẩm ''[[Arthashastra]]'', đã phát triển một quan niệm giống như Pháp gia và [[Niccolò Machiavelli]].
Văn minh Trung Quốc và Ấn Độ cổ đại giống như [[nền văn minh Hy Lạp|văn minh Hy Lạp]] có nền [[văn hóa]] thống nhất giữa các
===Thời Kitô giáo Trung cổ ===
|