Khác biệt giữa bản sửa đổi của “William IV của Anh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 123:
 
Cho đến khi đã là vua, William không quên chín người con ngoại hôn của hôn, tấn phong Hoàng trưởng tử [[George FitzClarence, Bá tước Munster thứ nhất|làm Bá tước Munster]] và ban cho những người con khác các quyền như của con trai (hoặc con gái) của một Hầu tước. Mặc dù vậy, các con ông đòi nhiều hơn thế, những yếu tố kinh tởm của báo chí tường thuật rằng "hành động trơ trẽn và tham tàn của bọn là vô tiền khoáng hậu".<ref>''Morning Post'' trích dẫn trong Ziegler, tr. 158.</ref> Quan hệ giữa William và các hoàng tử "được đánh dấu bởi một loạt sự thiếu văn minh, và cho Thánh thượng ít nhất, những cuộc cãi vả đau đớn "hơn cả tiền bạc và danh dự".<ref>Ziegler, tr. 158–159.</ref> Các con gái ông, mặt khác, chứng tỏ họ là những niềm vinh dự cho triều đình, như, "Tất cả họ, bạn biết đấy, xinh đẹp và hoạt bát, và có một phong cách theo cách mà các nàng công chúa thực sự không thể có được."<ref>Somerset, tr. 117.</ref>
 
=== Khủng hoảng Cải cách ===
Lúc đó, [[Sự sụp đổ của Vương triều|cái chết của tiên vương]] thúc giục một cuộc bầu cử mới và, trong [[Tổng Tuyển cử Anh, 1830|cuộc tuyển cử năm 1830]], Đảng Bảo thủ của Wellington đánh mất ưu thế vào tay đảng [[Whig (Đảng Chính trị Anh|Whig]] dưới sự lãnh đạo của [[Charles Grey, Bá tước Grey thứ hai]], dù đảng Bảo thủ vẫn còn giữ được thế đa số. Với sự chia rẽ trong nội bộ Đảng, Wellington bị đánh bại tại Hạ viện vào tháng 11, vào Lãnh chúa Grey thiết lập chính phủ mới. Grey cam kết sẽ cải cách hệ thống bầu cử, vốn ít có sự thay đổi từ thế kỉ XV. Sự bất bình đẳng trong hệ thống này là rất lớn: ví dụ, các thành phố lớn như [[Manchester]] và [[Birmingham]] không có bầu ra thành viên nào (dù đó là một phần của các hạt cử tri), trong khi những quận nhỏ, được gọi là [[tuyển khu hủ bải]] — chẳng hạn như [[Old Sarum (UK Parliament constituency)|Old Sarum]] với chỉ bảy cử tri, được bầu mỗi nơi 2 thành viên vào Nghị viện. Thông thường, các tuyển khu hủ bại bị kiểm soát bởi các đại quý tộc, và những ứng viên được chỉ định lúc nào cũng sẽ được bầu cử bởi các cử tri - thông thường các cử tri là là người thuê đất - đặc biệt là khi hình thức bỏ phiếu kín vẫn chưa được áp dụng trong cuộc bầu cử Nghị viện. Do đó các chủ đất kiểm soát phần lớn ghế và thậm chí còn có thể bán ghế và các ứng viên có tiềm lực.<ref>Ziegler, tr. 177–180.</ref>
[[File:Reformact1832cartoon.jpg|thumb|left|Phim hoạt hình chính trị ủng hộ Đạo luật Cải cách: Vua William ngồi trên những đám mây, bao quanh là các chính trị gia đảng Whig; phía dưới cả nước Anh và sư tử Anh đang đuổi các thành viên Đảng Bảo thủ chạy trốn.]]
 
Khi hạ viện bác bỏ Đạo luật thứ nhất năm [[1831]], chính phủ của Grey thúc giục William giải tán Nghị viện, điều sẽ dẫn đến một cuộc tuyển cử mới. Lúc đầu, William do dự có nên thi hành đặc quyền giải tán Quốc hội của ông hay không, bởi vì cuộc bầu cử mới vừa diễn ra một năm trước và cả nước đang ở trong tình trạng náo động nên việc này có thể dẫn đến bạo lực. Tuy nhiên, ông bị kích động bởi cách cư xử của phe đối lập, đã tuyên bố ý định của họ là đề nghị một đoạn của một bài diễn văn, hay nghị quyết, trong Thượng viện, chống lại sự giải thể. Coi kiến nghị của phe đối lập nhằm mục tiêu tấn công vào đặc quyền của mình, và theo sự thúc giục cấp bách của Lãnh chúa Grey và các bộ trưởng, William IV đã chuẩn bị đích thân đi đến Thượng viện và đình chỉ Quốc hội.<ref>Ziegler, tr. 182–188.</ref> Động thái của quốc vương sẽ làm ngưng tất cả các cuộc tranh luận và ngăn chặn bài diễn văn.<ref name=Ziegler188>Ziegler, tr. 188.</ref> Lúc đầu khi được bảo rằng con ngựa của ông có thể không sẵn sàng trong thời gian ngắn như vậy, William được cho làm đã bảo, "Thế thì Quả nhân sẽ đi với một chiếc xe ngựa thuê!"<ref name=Ziegler188/> Xe ngựa và ngựa đã được chuẩn bị nhanh chóng và William ngay lập tức đi đến Nghị viện. Theo mô tả của ''The Times'' về khung cảnh trước khi chuyến đi của William, "Đó là một khung cảnh không thể diễn tả nổi&nbsp;... Không khí bạo lực và những cử chỉ cao quý&nbsp;... gây ngạc nhiên cho người chứng kiến, và ảnh hưởng đến những phụ nữ đang có mặt với những báo động có thể thấy được."<ref>Grant, tr. 59, trích dẫn ''The Times''</ref> [[Charles Stewart, Hầu tước Londonderry thứ ba|Lãnh chúa Londonderry]] vung roi, đe dọa đánh những người ủng hộ Chính phủ, và bị bốn đồng nghiệp của ông ngăn lại. William vội vàng đội vương miện, bước vào đại sảnh, và giải tán Nghị viện.<ref>Allen, tr. 121–122 và Ziegler, tr. 189.</ref> Điều này dẫn đến [[Tổng tuyển cử Anh, 1831|cuộc bầu cử Hạ viện mới]], và chiến thắng lớn dành cho cải cách. Nhưng mặc dù Hạ viện đã rõ ràng là ủng hộ cải cách Quốc hội, [[Thượng viện]] vẫn chống lại nó.<ref>Allen, tr. 124–127; Ziegler, tr. 190f.</ref>
 
Cuộc khủng hỏa chứng kiến một thời gian chuyển tiếp vì sự kiện [[Lễ đăng quang của quốc vương Anh|nhà vua đăng quang]] ngày [[8 tháng 9]] năm [[1831]]. Mới đầu, William muốn hoàn toàn bỏ qua buổi lễ đăng quang, cảm thấy việc mình đội vương miện trong lúc tạm ngưng Nghị viện sẽ dễ bị biện bác.<ref>Allen, tr. 124, 130; Ziegler, tr. 189, 192.</ref> Ông đã bị thuyết phục về mặt khác bởi những người theo chủ nghĩa truyền thống. Tuy nhiên, ông từ chối làm lễ đăng quang tốn kém như anh của năm đã từng làm năm [[1821]] với chi phí £240,000, trong đó £16,000 chỉ dùng để thuê trang sức. Theo hướng dẫn của William, Hội đồng cơ mật chi ít hơn £30,000 cho lễ đăng quang.<ref>Molloy, tr. 72–73.</ref> Khi các nhà Bảo thủ đe dọa sẽ tẩy chay những gì họ gọi là "đất nước [[Hafl Crown]]",<ref>Allen, tr. 130 và Ziegler, tr. 193.</ref> nhà vua vặn lại rằng họ nên đi trước, và ông tiên đoán "thuận tiện hơn trong căn phóng và ít nóng hơn".<ref>[[Herbert Taylor (Chỉ huy quận đội Anh)|Sir Herbert Taylor]], thư kí của quốc vương, viết cho Lord Grey, [[15 tháng 8]] năm [[1831]], trích dẫn trong Ziegler, tr. 194.</ref>
 
== Huy hiệu, danh hiệu ==