Khác biệt giữa bản sửa đổi của “William IV của Anh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 131:
 
Cuộc khủng hỏa chứng kiến một thời gian chuyển tiếp vì sự kiện [[Lễ đăng quang của quốc vương Anh|nhà vua đăng quang]] ngày [[8 tháng 9]] năm [[1831]]. Mới đầu, William muốn hoàn toàn bỏ qua buổi lễ đăng quang, cảm thấy việc mình đội vương miện trong lúc tạm ngưng Nghị viện sẽ dễ bị biện bác.<ref>Allen, tr. 124, 130; Ziegler, tr. 189, 192.</ref> Ông đã bị thuyết phục về mặt khác bởi những người theo chủ nghĩa truyền thống. Tuy nhiên, ông từ chối làm lễ đăng quang tốn kém như anh của năm đã từng làm năm [[1821]] với chi phí £240,000, trong đó £16,000 chỉ dùng để thuê trang sức. Theo hướng dẫn của William, Hội đồng cơ mật chi ít hơn £30,000 cho lễ đăng quang.<ref>Molloy, tr. 72–73.</ref> Khi các nhà Bảo thủ đe dọa sẽ tẩy chay những gì họ gọi là "đất nước [[Hafl Crown]]",<ref>Allen, tr. 130 và Ziegler, tr. 193.</ref> nhà vua vặn lại rằng họ nên đi trước, và ông tiên đoán "thuận tiện hơn trong căn phóng và ít nóng hơn".<ref>[[Herbert Taylor (Chỉ huy quận đội Anh)|Sir Herbert Taylor]], thư kí của quốc vương, viết cho Lord Grey, [[15 tháng 8]] năm [[1831]], trích dẫn trong Ziegler, tr. 194.</ref>
 
Sự kiện Dự luật Cải cách thứ bai bị bác bỏ bởi Thượng viện vào tháng 10 năm [[1831]], đã kích động quần chúng ra đường biểu tình trên khắp cả nước; các cuộc biểu tình ngày càng khốc liệt nên bị gọi là "Bạo loạn Cải cách". Đối mặt với sự náo động của quần chúng, chính phủ Grey từ chối chấp nhận thất bại ở Thượng viện, và tái giới thiệu Dự luật, nhưng vẫn phải gặp không ít khó khăn tại Thượng viện. Thất vọng bởi sự ngoan cố của các Lãnh chúa, Grey đề nghị Nhà vua tấn phong một lượng vừa đủ các Thượng nghị sĩ mới để thông qua Dự luật Cải cách. Nhà vua phản đối - dù cho ông có quyền lực để tấn phong một số lượng không giới hạn các Thượng nghị sĩ, ông vừa mới bổ nhiệm 22 người mới trong buổi lễ đăng quang.<ref>Allen, tr. 132.</ref> William rốt cục miễn cưỡng đầu ý bổ nhiệm đủ số thành viên chính phủ yêu cầu để "đảm bảo sự thành công của dự luật".<ref>Thư trả lời của [[Charles Grey, Bá tước Grey thứ hai]] với William IV và Sir Herbert Taylor, soạn thảo bởi [[Henry Grey, Bá tước Grey thứ ba]], (1867) 2.102, 113, trích dẫn trong Brock</ref> Tuy nhiên, nhà vua, với lí do những khó khăn với sự bành trướng lâu dài của các quý tộc, bảo Grey rằng sự tấn phong phải được hạn chế càng nhiều càng tốt và trong những người con trai trưởng và người thừa kế sản nghiệp của các khanh tướng, do đó lần bổ nhiệm này cuối cùng coi như phong thêm các danh hiệu phụ. Lần này, các lãnh chúa không bác bỏ dự luật ngay lập tức, nhưng bắt đầu chuẩn bị thay đổi các điều khoản cơ bản của nó. Grey và các bộ trưởng của ông quyết định từ chức nếu như nhà vua không đồng ý bổ nhiệm ngay và nhiều Thượng nghị sĩ để toàn bộ dự luật được thông qua.<ref>Allen, tr. 137–141; Ziegler, tr. 196–212.</ref> Nhà vua từ chối, và chấp nhận đơn từ nhiệm của họ. Nhà vua tìm cách phục chức cho Công tước Wellington, nhưng Wellington có đủ sự ủng hộ để thành lập chính phủ và sự yêu mến dành cho nhà vua chìm xuống mức thấp. Bùn bị ném vào cỗ xe của ông và ông đã bị huýt (để chê) một cách công khai. Nhà vua đồng ý tái bổ nhiemej chính phủ của Grey, và tấn phong các khanh tướng mới nếu Thượng viện tiếp tục gây khó dễ. Lo ngại trước những sự bổ nhiệm mới sẽ bất lợi cho mình, hầu hết những người phản đối dự luật khi trước đã bỏ phiếu trắng và [[Dự luật Cải cách 1832]] được thông qua. Người ta cho những hành động của William là do sự xúi giục của vợ và các em trai ông, và sự yêu mến của quần chúng dành cho ông không còn nữa.<ref>Ziegler, tr. 214–222.</ref>
 
=== Chính sách ngoại giao ===
William không tin tưởng người ngoại quốc, đặc biệt là bất kì người Pháp nào,<ref>Allen, tr. 205; Ziegler, tr. 223.</ref> mà ông thừa nhận đó là một "thành kiến".<ref>Ngài Herbert Taylor viết cho Lãnh chúa Grey, [[1 tháng 5]] năm [[1832]], trích dẫn trong Ziegler, tr. 224.</ref> Ông cũng cảm thấy rằng nước Anh không nên can thiệp vào nội bộ của các nước khác, dẫn đến sự xung đột của ông với vị [[Ngoại trưởng]] chủ trương can thiệp, [[Henry Temple, Tử tước Palmerston thứ ba|Lord Palmerston]].<ref>Ziegler, tr. 225.</ref> William ủng hộ [[Cách mạng Bỉ|Bỉ độc lập]] và, sau khi ứng cử viên [[William II của Hà Lan|Hà Lan]] và [[Hoàng thân Louis, Công tước Nemours|Pháp]] không được chấp nhận, ông ủng hộ [[Leopold I của Bỉ|Hoàng tử Leopold xứ Saxe-Coburg và Gotha]], chồng cũ của cháu gái ông, Charlotte, là ứng cử viên mới cho ngai vàng Bỉ vừa mới được lập ra.<ref>Ziegler, tr. 227.</ref>
 
Mặc dù ông gặp tiếng xấu và cư xử không khéo và như trò hề, William có thể coi là khôn ngoan có tài ngoại giao. Ông riên đoán rằng tiềm năng của việc xây dựng [[Kênh đào Suez|kênh đào ở Suez]] sẽ tạo quan hệ tốt đẹp với người [[Ai Cập]] là điều cần cho sự tồn tại của Anh quốc.<ref>William viết thư cho Palmerston, [[1 tháng 6]] năm [[1833]], trích dẫn trong Ziegler, tr. 234.</ref> Cuối thời của mình, ông tâng bốc đại sứ Hoa Kì trong bữa ăn tối bằng cách tuyên bố rằng ông hối hận vì đã không "được sinh ở nước Mĩ tự do độc lập, đất nước mà ông tôn trọng rất nhiều, nơi đã sinh ra George Washington, con người vĩ đại nhất đã từng sống trên đời".<ref>Ziegler, tr. 292.</ref> Bằng cách dùng tới sự quyến rũ cá nhân, William giúp đỡ hàn gắn mối quan hệ Anh - Mĩ, vốn bị tổn hại nghiêm trọng dưới thời phụ thân không.<ref>Allen, tr. 229.</ref>
 
=== Vua của Hanover ===
William không bao giờ đến thăm [[Vương quốc Hanover|Hanover]] trên tư cách [[Vua của Hanover|quốc vương]]. Hoàng đệ, [[Hoàng tử Adolphus, Công tước Cambridge]], nắm quyền [[phó vương]] ở đây trong suốt triều William như ông đã từng làm dưới triều George IV.
 
Sự nhận thức của quần chúng ở Đức là sự áp chế các chính sách của Anh đối với Hanover. Đó không phải là một trường hợp. Năm [[1832]], [[Hoàng thân Klemens Wenzel von Metternich|Metternich]] giới thiệu các đạo luật theo đó kiềm chế các phong trào tự do vừa nhem nhúm ở Đức. Ngoại trưởng Anh là Lãnh chúa Palmerston phản đối, và tìm cách gây ảnh hưởng lên William để ông có được vị trí trong chính phủ Hanover giống như ở Anh. Chính phủ Hanover thay vì đồng ý với Metternich, lại nghiêng về Palmerston, và William từ chối can thiệp. Xung đột giữa William và Palmerston trên khắp Hanover tiếp tục vào năm sau khi Metternich kêu gọi một hội nghị giữa các chính thể khắp Đức quốc, được tổ chức ở [[Vienna]], và Palmerston muốn Hanover từ chối lời mời. Thay vào đó, Phó vương lại chấp thuận, dưới sự ủng hộ của William.<ref>Ziegler, tr. 230f.</ref>
 
Năm [[1833]], William kí một bản Hiến pháp mới cho Hanover, trao quyền cho tầng lớp trung lưu, ban quyền lực hạn chế cho các tầng lớp thấp hơn, và tăng thêm vai trò cho Nghị viện Hanover. Hiến pháp bị thu hồi sau cái chết của William bởi vị vua mới, cũng là em trai William, [[Ernest Augustus I của Hanover|Ernest Augustus]].
 
== Huy hiệu, danh hiệu ==