Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trần Đức Thảo”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 25:
 
==Tiểu sử==
Trần Đức Thảo, con một viên chức [[bưu điện]], sinh ngày 26/9/1917, tại làng Thái Bình, mất ngày 24/4/1993 tại [[Paris]], quê quán tại làng Song Tháp, Châu Khê, Từ Sơn, [[tỉnh Bắc Ninh]]. Ông là học sinh xuất sắc của [[Trường Trung học Albert Sarraut|trường trung học Pháp Albert Sarraut (Hà Nội)]]: giải nhì cuộc thi triết học các trường trung học toàn quốc Pháp, đỗ [[tú tài Pháp]] năm 1935.<ref>{{chú thích web|url=http://www.viet-studies.info/TDThao/Feron_TranDucThaoLaAi.htm|title=Trần Đức Thảo là ai?|publisher=Viet-Studies|accessdate=25.3.2015}}</ref>.
 
Năm [[1936]], ông nhận [[học bổng]] của Phủ [[toàn quyền Đông Dương]] sang [[Paris]], [[Pháp]], và thi đậu vào trường [[École normale supérieure (Paris)]] năm 1939. Ông đậu thủ khoa đồng hạng bằng [[Thạc sĩ]] triết học, ngang điểm với [[Jules Vuillemin]]) tại Pháp lúc mới 26 tuổi (1942), thành người Việt Nam đầu tiên trúng tuyển kỳ thi thạc sĩ triết học.
 
Thay mặt sinh viên và trí thức Việt Nam du học ở Pháp, Trần Đức Thảo đã viết thư gửi về Tổ quốc, bày tỏ tình yêu nước nồng nàn đối với đất nước vừa giành được độc lập hồi tháng 8 năm 1945. Lá thư được in trên tờ ''Cờ giải phóng'', cơ quan của [[Đảng Cộng sản Việt Nam|Đảng Cộng sản Đông Dương]]. Năm 1952 ông về chiến khu Việt Bắc tham gia kháng chiến chống Pháp.<br />
Sau 1954 từ Việt Bắc về Hà Nội, Giáo sư Trần Đức Thảo kết hôn với Tiến sĩ Nguyễn Thị Nhứt, đến ngày 5 tháng 1 năm 1967, theo yêu cầu của bà Nguyễn Thị Nhứt hai ông bà đã thuận tình ly hôn<ref>{{chú thích web|url=http://www.viet-studies.info/TDThao/CuHuyChu_TranDucThao_TieuSu.htm|title=Giáo sư Trần Đức Thảo|publisher=Viet-Studies|date=14.09.2011}}</ref>.<br />
Năm [[1955]], ông trở thành giáo sư Triết học và là Phó Giám đốc [[Đại học Sư phạm Văn khoa]], Chủ nhiệm Khoa [[Lịch sử]], [[Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội|Đại học Tổng hợp Hà Nội]] (nay là [[Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn]] thuộc [[Đại học Quốc gia Hà Nội]]).
 
Năm [[1955]], ông trở thành giáo sư Triết học và là Phó Giám đốc [[Đại học Sư phạm Văn khoa]], Chủ nhiệm khoa [[Lịch sử]], [[Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội|Đại học Tổng hợp Hà Nội]] (nay là [[Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn]] thuộc [[Đại học Quốc gia Hà Nội]]).

Năm 1957-1958, Ông bị quy tội dính líu đến [[phong trào Nhân Văn - Giai Phẩm|phong trào Nhân văn Giai phẩm]] khi công bố hai bài báo có bàn đến một số vấn đề về tự do, dân chủ. Sau vụ Nhân văn Giai phẩm, ông bị mất chức Phó Giám đốc trường ĐHSP Hà Nội, chức Trưởng khoa Lịch sử chung cho cả ĐHSP và ĐHTH Hà Nội, Trần Ðức Thảo bị cấm giảng dạy, phải dịch thuật lặt vặt để sống, phải bán dần bán mòn những bộ từ điển để ăn. Ông bị chặt đứt mọi liên hệ với thế giới, bị cô lập ngay giữa đồng bào của mình<ref>{{chú thích web|url=http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=1688&rb=0301|title=Trần Ðức Thảo, một kiếp người|publisher=talawas|date=01.06.2004}}</ref>.
* Thái Vũ kể: "việc gặp thầy Trần Đức Thảo từ nước Pháp tư bản trở về là rất dễ bị quy tội như bên Trung Quốc trong Đại Cách mạng Văn hoá. Gặp thầy lủi thủi đạp chiếc xe đạp mini cộc cạch cũng đành làm ngơ, nhiều khi không dám nhìn."<ref>{{chú thích web|url=http://www.viet-studies.info/TDThao/TranDucThao_ThaiVu.htm01|title=Những chuyến lữ hành của triết gia Trần Đức Thảo|publisher=talawas|date=03.03.2006}}</ref>.
* GS [[Nguyễn Đình Chú]] giảng viên cao cấp của khoa Ngữ văn ([[Trường Đại học Sư phạm Hà Nội]]) viết: "Điều không thể không nói là sau đợt đấu tranh này, quan hệ giữa các thầy bị đấu tranh với mọi người, với các học trò, trong đó có quan hệ giữa thầy Thảo với tôi, coi như phải chấm dứt dù còn ở chung nhà tập thể. Cách đây vài năm, anh [[Cù Huy Chử]] cho tôi biết ngày Thầy sống ở Sài Gòn trước khi đi Pháp, có lần Thầy nói với anh: Nguyễn Đình Chú là người ghi bài giảng của Thầy để làm tài liệu học tập cho sinh viên nhiều nhất và tốt nhất nhưng sau cuộc đấu tố, gặp mình mà không chào. Quả có sự thật khốn nạn đó. Hàng ngày vẫn gặp Thầy lên xuống ở cầu thang mà tôi cứ phải cúi mặt xuống không dám chào Thầy vì sợ liên lụy, vì xấu hổ về tội phản Thầy. Chỉ một [[Đoàn Mai Thi]] là người duy nhất không sợ gì cả vẫn thường xuyên lui tới săn sóc Thầy trong hoạn nạn, để lại một điểm son về đạo tôn sư trong lòng chúng bạn." <ref>[http://vanhoanghean.vn/van-hoa-va-doi-song27/cuoc-song-quanh-ta46/triet-gia-tran-duc-thao-%E2%80%9Cnhung-ngay-ay%E2%80%9D Triết gia Trần Đức Thảo “Những ngày ấy”], Nguyễn Đình Chú, vanhoanghean, 01 Tháng 4 2012</ref>