Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Isaac Albeniz”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n sửa chính tả 3, replaced: khác khác → khác using AWB
Dòng 39:
Thật may cho Albéniz. Cuối năm 1876, nhờ sự đỡ đầu của [[bá tước]] [[Guillermo Morphy]], cậu có nguồn trợ cấp để học tại [[Nhạc viện Brussels]] và đã tốt nghiệp hạng nhất vào năm [[1879]].
=== Thời thanh niên ===
Sau khi tốt nghiệp tại Nhạc viện Brussels, Albéniz bắt đầu một chuyến lưu diễn khắp châu Âu.
 
Mong ước lớn nhất của chàng trai Albéniz đó là có thể gặp nhà soạn nhạc lão làng [[Franz Liszt]]. Vì vậy, Albéniz đã đi từ Brussels đến [[Budapest]] để gặp nhà soạn nhạc lớn đương thời. Nhiều tài liệu cho rằng Albéniz đă học nhạc ở Liszt từ 6 tháng đến 2 năm và họ đã tới [[Rome]] và [[Weimar]]. Tuy nhiên, theo một đoạn [[nhật ký]] của chính Albéniz, được trích dẫn bởi [[Miguel Raux Deledicque]], cho biết Albéniz chỉ lưu lại ở Budapest có 7 ngày và gặp Liszt có đúng một lần duy nhất vào ngày [[18 tháng 8]] năm [[1880]]. Sau đó thì Liszt đã rời Budepest đến Rome, Albéniz đã không đi theo. Tuy nhiên, dòng nhật ký cũng không thật sự đáng tin bởi ngày 18 tháng 8 năm đó thì Liszt đã ở Weimar rồi và có lẽ nhà soạn nhạc trẻ người Tây Ban Nha chưa từng gặp ông. Có lẽ dòng nhật ký trên chỉ là cách để nhà soạn nhạc trẻ làm vừa lòng người cha của mình, người chu cấp tiền bạc cho chuyến đi.
Dòng 51:
Sự nghiệp của Albéniz tiếp tục đón nhận những thành công trong các năm [[1889]]-[[1892]]. Trong các năm đó, ông biểu diễn tại [[Anh]], [[Đức]], [[Pháp]], [[Bỉ]] và [[Ý]]. Thành công nhât là ở [[Luân Đôn]] khi ông biểu diễn độc tấu vào ngày [[12 tháng 6]] năm 1889. Thành công của buổi biểu diễn hôm đó được một bài phê bình đề cập đến. Một tờ nhật báo đã viết vào ngày hôm sau như thế nàyː
{{Cquote|
''Tây Ban Nha đang gởi tới những nghệ sĩ xuất sắc nhất của mình, và trong khi ngài Sarasate còn ngự trên đỉnh cao nhất trong số những nghệ sĩ violin của chúng ta trong suốt thời gian lưu lại tạm thời ở đất nước này, thì thật thích hợp là đất nước của ông nên được biểu trưng bằng một nhánh nghệ thuật hiện hành khác, bởi một nghệ sĩ piano tài năng khác thường. Tại buổi độc tấu của Albéniz ở [[Prince’s Hall]] chiều hôm qua, những người tài tử đã nhận ra sự hiện diện của một nghệ sĩ biểu diễn; người dù ở giữa nhiều tranh đua kịch liệt, cũng đã thu hút được sự chú ý bằng tài năng và sự khổ luyện của mình. Albéniz đã giữ vị trí nghệ sĩ piano của nữ hoàng Tây Ban Nha. Tất cả những điều này trở nên rõ ràng khi chúng ta lắng nghe Albéniz. Không gì vượt qua được sự khéo léo, chính xác và năng khiếu của Albéniz được thể hiện qua những tác phẩm chọn từ Scarlatti và những tác giả khác khác mà không đòi hỏi "bão táp và căng thẳng". Trong những khoảnh khắc mãnh liệt, Albéniz đôi khi thể hiện được chiều sâu của mình và những lúng túng sau một kiểu cách được làm quen tuyệt vời bằng kinh nghiệm lâu năm. Nghệ sĩ của chúng ta đã thể hiện Sonata “Ánh trăng” của Beethoven và tác phẩm của Chopin ở cùng giọng Si giáng thứ, có thêm vào các trích đoạn của Mayer, Liszt, Brassin (một trong những giáo viên piano của ông ở Nhạc viện Brussels) và của chính ông. Tài năng của ông thể hiện rõ khi biểu diễn Forest Murmurs của Liszt và các tác phẩm tương đối nhỏ ở thể loại tương đồng. Dù sao đi nữa, những gì đã được thể hiện đều tuyệt vời. Đó là tất cả cần cho một nghệ sĩ dương cầm.Albéniz được hoan hô nhiệt liệt hầu như sau mọi tiết mục trong chương trình biểu diễn dài của mình''
|||}}
Nhưng không phải buổi biểu diễn nào cũng ấn tượng như thế. Lúc đó, Ở Luân Đôn, có rất nhiều nghệ sĩ piano tài năng như [[Ignacy Jan Paderewski]], [[ Vladimir de Pachmann]], [[Sophie Mentor]], [[Teresa Carreño]] và [[Arthur Friedheim]]. Việc có nhiều nghệ sĩ piano như thế đã khiến thành công của Albéniz ngày càng bị thu hẹp.
 
Ngoài biểu diễn, trong khoảng thời gian trên, Albéniz cũng sáng tác nhiều tác phẩm thuộc nhiều thể loại khác nhau.
 
Năm [[1890]], Albéniz cộng tác với [[Henry Lowenfeld]] cả biểu diễn và sáng tác. Vì công việc, cả gia đình nhà soạn nhạc người Tây Ban Nha phải chuyển đến thủ đô nước Anh để sinh sống. Nhờ Lowenfield, Albéniz có cơ hội tiếp xúc công việc trong nhà hát. Đầu tiên là [[Nhà hát Lyric]], sau đó là [[Prince of Wales]]. Chính những tiếp xúc như vậy đã khiến Albéniz có những sáng tác nhạc kịch. Tiêu biểu vở ''[[Chiếc kính trắng đục thần kỳ]]''.
Dòng 61:
Sau khi Lowenfield không còn hợp tác với Albéniz nữa, ông chủ [[ngân hàng]] [[Francis Money-Coutts]] đã nhanh chóng thay thế. Khả năng tài chính của ông chủ này giúp cho Albéniz có thể sống đến hết cuộc đời. Lại vì công việc, nhà soạn nhạc Tây Ban Nha một lần nữa lại chuyển chỗ ở từ Luân Đôn sang Paris. Trong khoảng thời gian sống tại thủ đô nước Pháp, Albéniz có cơ hội gặp gỡ nhiều nhà soạn nhạc nổi tiếng của thành phố. Thường hay đến nhà của [[Ernest Chausson]], ông có cơ hội gặp những [[Gabriel Fauré]], [[Paul Dukas]], [[Vincent d'Indy]] và [[Charles Bordes]]. Nhờ d'Indy và Bordes, ông có cơ hội tiếp xúc với [[Schola Cantorum]]. Nơi đây ông đã dạy những khóa piano cao cấp trong các năm [[1897]] và [[1898]]. Lúc này, Albéniz nhận ra hạn chế của mình trong các tác phẩm trước đây. Ông thiếu sự tinh tế. Đáng lẽ ra ông phải thử, đáng lẽ ra ông cần có tham vọng âm nhạc lớn hơn. Không còn biểu diễn nhiều như trước, Albéniz tập trung vào sáng tác. Mối hợp tác với ông chủ ngân hàng kia kéo dài gần 10 năm, kết thúc vào năm [[1905]].
=== Cuối đời ===
Sau năm [[1900]], Albéniz mắc chứng [[rối loạn tâm trí]]. Ông không thể hoàn thành nhiều sáng tác, thậm chí còn chẳng nhớ được những gì mà ông đã chơi. Chỉ khi Coutts bỏ dở việc sáng tác thơ, ông mới có thể trở lại piano và công việc sáng tác của bản thân.
 
[[Tháng 3]] năm [[1909]], gia đình Albéniz đã chuyển từ [[Nice]] (họ bắt đầu sống ở đó từ [[1903]]) đến [[Cambo-les-Bains]]. Nhà soạn nhạc Tây Ban Nha qua đời vào ngày [[18 tháng 5]] năm [[1909]]. Thi hài của ông được đưa về Barcelona.