Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Eric Clapton”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n AlphamaEditor, Executed time: 00:00:46.1336129
n →‎Guitar: sửa chính tả 3, replaced: 1 trong → một trong using AWB
Dòng 189:
Khi mới lập ra Cream, chiếc Les Paul Standard của Clapton bị ăn cắp. Ông tiếp tục sử dụng dòng Les Paul với Cream (trong đó có một chiếc mua lại từ [[Andy Summers]] cùng loại với chiếc bị đánh cắp<ref>{{chú thích web|url=http://www.guitarplayer.com/article/andy-summers/apr-07/27240 |title=Andy Summers |publisher=Guitarplayer.com |accessdate=ngày 23 tháng 10 năm 2011}}</ref>) tới tận năm 1967, cho tới khi ông có được chiếc guitar nổi tiếng nhất đương thời – chiếc 1964 [[Gibson SG]] – sau này được thiết kế lại thành chiếc "The Fool"<ref name=GIBS>Bob Gulla (2008) ''Guitar Gods: The 25 Players Who Made Rock History'' tr. 45. Truy cập ngày 30 tháng 12 năm 2010.</ref>. Clapton vẫn chơi đồng thời cả chiếc Les Paul lẫn chiếc SG để tạo nên thứ âm thanh mà chính ông miêu tả là "âm thanh phụ nữ"<ref name="Oxman">{{cite journal| last = Oxman| first = J. Craig| date = December 2011| title = Clapton’s Fool: History’s Greatest Guitar?| journal = [[Vintage Guitar]]| publisher = Alan Greenwood| accessdate = ngày 8 tháng 5 năm 2015| url = http://www.vintageguitar.com/12684/claptons-fool/| ref = harv}}</ref>. Trong một buổi phỏng vấn năm 1967, ông giải thích: ''"Tôi đang cố chơi mềm mại hơn. Tôi đã và đang phát triển thứ mà tôi gọi "âm thanh phụ nữ". Đó là thứ âm thanh dịu dàng, thứ gì đó như đoạn solo của "I Feel Free"."''<ref name="Oxman"/> Cây bút Michael Dregni miêu tả nó "dày dặn song vẫn có thể xuyên qua, chi tiết song vẫn mịn màng, hỗn loạn song vô cùng kết dính"<ref name="Dregni">{{chú thích báo|title=The Dallas Rangemaster|last=Dregni|first=Michael|date=September 2014|work=[[Vintage Guitar]]|pages=46–49|accessdate=ngày 19 tháng 7 năm 2014}}</ref>. Âm thanh này có được nhờ việc kết hợp nhuần nhuyễn giữa cách chơi của Clapton với ampli Marshall JTM45<ref>{{chú thích web|title=How to Get Clapton's Classic 'Woman Tone'|author= Ted Drozdowski|date= ngày 9 tháng 1 năm 2009|work=Lifestyle|publisher=Gibson.com|accessdate=ngày 6 tháng 8 năm 2010|url=http://www.gibson.com/en-us/Lifestyle/ProductSpotlight/Tone-Tips/how-to-get-claptons-classic/}}</ref>. Tạp chí ''[[Vintage Guitar]]'' cho rằng "đoạn riff và solo mở đầu trong "Sunshine of Your Love" chính là minh họa rõ nét nhất cho thứ "âm thanh phụ nữ" hoàn thiện này."<ref name="Oxman"/> Họa tiết trên cây guitar "The Fool"{{#tag:ref|Tạm dịch "Gã điên".|group="gc"}} của Clapton được vẽ theo phong cách psychedelic bởi một nhóm nghệ sĩ cùng tên the Fool (ngay trước tour diễn vòng quanh nước Mỹ năm 1967 của Cream, chiếc SG của Clapton và chiếc Fender VI của Bruce được đồng loạt sơn lại theo cảm hứng psychedelic).
 
Năm 1968, Clapton mua chiếc [[Gibson Firebird]] và quay trở lại dùng chiếc 1964 Cherry-Red Gibson ES-335<ref name=GIBS/>. Chiếc ES-335 có cả một câu chuyện đằng sau nó. Clapton dùng nó trong buổi diễn cuối cùng của Cream vào tháng 11 năm 1968 cũng như trong thời gian cùng Blind Faith, ngoài ra còn chơi riêng lẻ nhiều lần trong thập niên 1970, như ca khúc "Hard Times" trong album ''[[Journeyman (album)|Journeyman]]'', buổi diễn tại Hyde Park năm 1996, album ''[[From the Cradle]]'' và album theo kèm giai đoạn 1994-1995. Năm 1994, nó được bán đấu giá với giá 847.500 $<ref name = "cdqimo">{{chú thích web|url=http://www.stratcollector.com/newsdesk/archives/000180.html |title=Eric Clapton Guitar Auction, 24&nbsp;June&nbsp;2004: More Information and Images |publisher=Stratcollector.com |date=ngày 18 tháng 3 năm 2004 |accessdate=ngày 22 tháng 8 năm 2010}}</ref>. Gibson sau đó cho bán 250 chiếc "Crossroads 335" thiết kế tương tự. Chiếc 335 chính là 1một trong số 2 chiếc guitar điện duy nhất mà Clapton từng mua<ref>{{chú thích web|last=Ochoa |first=Hugh |url=http://www.stratcollector.com/newsdesk/archives/000257.html |title=2004 Eric Clapton Crossroads Guitar Auction: the Auction, the Burst Brothers, and Lee Dickson |publisher=Stratcollector.com |date=ngày 27 tháng 6 năm 2004 |accessdate=ngày 22 tháng 8 năm 2010}}</ref>.
 
Tháng 7 năm 1968, Clapton tặng Harrison chiếc 1957 Gibson Les Paul ES-335 được thiết kế lại với sơn đỏ{{#tag:ref|Harrison được Clapton tặng 1 chiếc guitar duy nhất vào tháng 7 năm 1968. Chiếc guitar này vốn từng thuộc về [[John Sebastian]] và [[Rick Derringer]], được Clapton thiết kế lại với thân đỏ sau khi mua lại từ một cửa hàng Armstrong<ref>Out From Behind The Sun: (13 tháng 4 năm 1985). ''Phỏng vấn Eric Clapton bởi Dan Forte," Best Of Guitar Player: Clapton, 1992, tr. 64-78.) Clapton đặc biệt thích chiếc cần đàn mỏng kiểu "Beano's"; Lucy dòng '57 lại có chiếc cần đàn dày dặn hơn.</ref>. Harrison liền đặt tên chiếc guitar này là Lucy theo tên nữ diễn viên [[Lucille Ball]]. Đây là một trong những chiếc guitar nổi tiếng nhất lịch sử nhạc rock.|group="gc"}}. Tháng 9 cùng năm, Clapton tới phòng thu chơi ca khúc "[[While My Guitar Gently Weeps]]" cho ban nhạc The Beatles. Chiếc SG của ông được chuyển cho Jackie Lomax, một người bạn của Harrison, Lomax sau đó bán cây đàn với giá 500 $ vào năm 1972. Rundgren sau đó đặt tên cây đàn là "Sunny" theo ca khúc "Sunshine of Your Love": ông sở hữu nó vào năm 2001 và bán đấu giá cây đàn được 150.000 $<ref name =GIBS/>. Trong buổi diễn năm 1969 của Blind Faith tại Hyde Park, London, Clapton sử dụng cây Fender Custom Telecaster theo thiết kế Brownie{{#tag:ref|Tạm dịch "nâu". Sơn màu "Brownie" là một trong những màu sơn được chuộng nhất trong thiết kế guitar: thân màu sồi với 2 tông màu sáng chính giữa, cần đàn màu gỗ thích, những điểm xuyết màu chồn hôi tại những nốt đánh dấu truyền thống. Brownie lần đầu được dùng trên Fender Stratocaster và được phổ biến trực tiếp bởi Eric Clapton.|group="gc"}}.