'''Bắc Tề Phế Đế''' ([[chữ Hán]]: 北齊廢帝; 545–561), tên húy là '''Cao Ân''' (高殷), [[Tên chữ (người)|tên chữtự]] '''Chính Đạo''' (正道), là một [[hoàng đế]] có thời gian trị vì ngắn ngủi của triều đại [[Bắc Tề]] trong [[lịch sử Trung Quốc]]. Ông là con trai cả của hoàng đế khai quốc là [[Bắc Tề Văn Tuyên Đế|Văn Tuyên Đế]] [[Cao Dương]], và đăng cơ sau khi cha qua đời vào năm [[559]]. Tuy nhiên, do ông còn nhỏ tuổi, các quan trong triều đã tranh giành quyền lực, và vào năm 560, thúc phụ của Phế Đế là Thường Sơn vương [[Bắc Tề Hiếu Chiêu Đế|Cao Diễn]] đã sát hại [[Dương Âm]] và đoạt lấy quyền lực, và ngay sau đó đã phế truất Cao Ân và đoạt lấy ngai vàng, trở thành [[Hiếu Chiêu Đế]]. Năm 561, lo sợ trước hậu hoạn một khi [[Phế Đế]] lại lên ngôi, [[Hiếu Chiêu Đế]] đã bí mật giết chết [[Phế Đế]].