'''Nam Tề Cao Đế''' (南齊高帝) (427–482), tên húy là '''Tiêu Đạo Thành''' ({{zh|t=蕭道成|s=萧道成|p=Xiāo Dàochéng}}), [[Tên chữ (người)|tên chữtự]] '''Thiệu Bá''' (紹伯), tiểu húy '''Đấu Tương''' (鬥將), là hoàng đế sáng lập nên triều đại [[Nam Tề]] thời [[Nam-Bắc triều (Trung Quốc)|Nam-Bắc triều]] trong [[lịch sử Trung Quốc]]. Ông từng là tướng nhà Lưu Tống trong thời gian trị vì của hai vị hoàng đế [[Lưu Tống Minh Đế|Minh Đế]] và [[Lưu Tống Hậu Phế Đế|Hậu Phế Đế]]. Đến năm 477, do lo sợ sẽ bị Hậu Phế Đế sát hại, ông ám sát Hậu Phế Đế và đoạt lấy quyền lực, đến năm 479 thì đoạt ngôi nhà Lưu Tống.