Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tăng Bạt Hổ”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 1:
[[Hình:Lăng mộ Tăng Bạt Hổ.JPG|nhỏ|phải|300px|Lăng mộ TằngTăng Bạt Hổ tại khu nhà thờ cụ Phan Bội Châu, [[Huế]]]]
'''TằngTăng Bạt Hổ''' (1858 &ndash; 1906, [[chữ Hán]]: ''曾拔虎'',<ref>Phiên thườngâm gọichính xácTăng'''Tằng Bạt Hổ'''.</ref>), tự là '''Sư Triệu''', hiệu là '''Điền Bát''', tên thật là '''TằngTăng Doãn Văn''', là chí sĩ [[Việt Nam]] tham gia chống Pháp cuối [[thế kỷ 19]], đầu [[thế kỷ 20]].
 
Ông sinh ngày [[19 tháng 7]] năm [[1858]] tại làng An Thường, nay thuộc xã Ân Thạnh, huyện [[Hoài Ân]], nằm cách huyện lỵ Hoài Ân khoảng 3 km về phía Đông Bắc, cách thành phố [[Quy Nhơn]], tỉnh [[Bình Định]] khoảng 90 km về phía Tây Bắc.
Dòng 13:
Sau khi cuộc khởi nghĩa bị đàn áp, Tăng Bạt Hổ vượt núi sang Lào, [[Xiêm La|Xiêm]], [[Trung Quốc]], Nga, Nhật tìm Lưu Vĩnh Phúc nhưng Phúc đã chết. Ông quyết định theo nghề hàng hải, làm thủy thủ cho tàu buôn, vì thế có điều kiện quan sát văn minh của các nước và tìm thêm đồng chí. Nhờ nghề thủy thủ, ông thường qua lại [[Yokohama|Hoành Tân]], Trường Kì và sau đó ít năm, ông thông thạo [[tiếng Nhật]] và được sung vào Hải quân Nhật Bản.
 
Trong [[chiến tranh Nga-Nhật]] (1904 - 1905), vì lòng căm hờn người Âu, ông nguyện hi sinh giúp Nhật, nổi tiếng là quả cảm, có công trong những trận chiến [[Trận Đài Liên|Đài Liên]] và [[Trận Lữ Thuận|Lữ Thuận]]. Ngày khải hoàn, ông được dự bữa đại yến do [[Thiên hoàng Minh Trị]] đãi các tướng sĩ. Đỡ chén rượu của [[ThiênNhật hoàng]] ngự rót thưởng, ông uống một hơi cạn rồi khóc lớn ở giữa triều đình. Vua Nhật hoàng hỏi, ông giãi bày hết nỗi lòng:
:''"Tôi vốn không phải là người Nhật mà là một người vong mạng Việt Nam. Sau khi thất bại trong việc chống Pháp, tôi trốn qua Xiêm, qua Trung Hoa rồi tới đây, may được [[Thiên hoàng Bệ hạ|Bệ hạ]] tin dùng. Nay thấy quý quốc thắng Nga, làm vẻ vang cho giống da vàng, tôi nghĩ đến tình cảnh nước tôi mà không cầm được giọt lệ".''
:''"Bao giờ dân nước tôi mới được một bữa yến như bữa này của quý quốc!"''<ref>Đông Kinh Nghĩa Thục, [[Nguyễn Hiến Lê]] </ref>