Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Erwin Rommel”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
refs + các thứ khác
xóa cái đoạn như kiểu "sự lãnh đạo tài tình của Đảng" này, ko cần vậy mà
Dòng 219:
{{cquote|''Rommel, Rommel, Rommel - có vấn đề gì khác ngoài việc đánh bại ông ta?''|||Thủ tướng Anh Winston Churchill (sau đại bại tại Gazala 1942)<ref>Terry Brighton, ''Patton, Montgomery, Rommel: Masters of War'', phần Mở đầu</ref><ref>Ralf Georg Reuth, ''Rommel: the end of a legend'', trang 152</ref>}}
 
Thống chế Erwin Rommel là một bậc thầy trận mạc.<ref>David Fraser, ''Knight's cross: a life of Field Marshal Erwin Rommel'', trang 5</ref> Ngay cả khi biết liên quân Anh - Mỹ có quân số đông hơn Đức, ông vẫn tự tin sẵn sàng chiến đấu bằng tài chiến thuật siêu việt.<ref name="TerryBrightonXV">Terry Brighton, ''Patton, Montgomery, Rommel: Masters of War'', các trang XV-XVII.</ref> Theo thời gian, tên tuổi của ông vẫn lôi cuốn hậu thế.<ref name="Fraser3"/> Dù trong cuộc chinh chiến, không phải Rommel không có những sai lầm, thế nhưng đa số học giả, đặc biệt ở các nước Anglo-Saxon, cho rằng những sai sót ấy đều bị che lấp bởi tài năng xuất chúng và tài nghệ lãnh đạo của ông, chứ không phải là sản phẩm [[tuyên truyền]].<ref name="ReferenceB">David Fraser, ''Knight's cross: a life of Field Marshal Erwin Rommel'', trang 428</ref> Chính nhờ có sự lãnh đạo tài tình, táo bạo của ông, các binh sĩ luôn trung thành với vị chủ tướng, luôn sẵn sàng chiến đấu tới cùng trong mọi trận đánh. Điều đó đã mang lại thành công cho sự nghiệp quân sự của ông, đưa ông trở thành một trong những vị chỉ huy quân sự xuất sắc nhất trong lịch sử. Tướng lĩnh kiêm nhà sử học Anh David Fraser viết năm 1993 rằng, ông là một vị danh tướng lỗi lạc sánh vai với [[Napoléon Bonaparte]] và [[Robert E. Lee|Robert Lee]], dù có một sự thật là ông cũng như hai người này đều thua trận đánh cuối cùng trong sự nghiệp quân sự của mình.<ref>David Fraser, ''Knight's cross: a life of Field Marshal Erwin Rommel'', trang 562</ref>
 
Ngay từ năm [[1941]], [[Paul Joseph Göbbels|Joseph Goebbels]] đã đưa cái tên "Rommel" trở thành biểu hiện của sự bất khả chiến bại của dân tộc Đức.<ref name="Reuth136"/> Ông trở thành hiện thân của chiến tranh sa mạc. Chính tài nghệ chiến sự xuất sắc của ông (với những chiến công lừng lẫy như cuộc đẩy lui quân Anh về El Alamein và chiến thắng trước quân Mỹ trong trận đánh Kasserine) đã mang lại cho ông biệt hiệu "Cáo Sa mạc" (''Wüstenfuchs'').<ref name="TerryBrightonXV"/> Thiên tài quân sự của ông có ảnh hưởng lớn lao đến mức mà cả Thống chế Anh [[Bernard Montgomery]] và [[Đại tướng]] Hoa Kỳ [[George S. Patton]] đều coi cuộc chiến là một cuộc đọ sức cá nhân với vị Thống chế Đức lỗi lạc. Như Patton có nói: ''"Hai đoàn quân có thể xem. Tôi sẽ bắn Rommel. Ông ta sẽ bắn tôi. Nếu tôi giết được ông ta, tôi sẽ là vị cứu tinh, nước Mỹ sẽ chiến thắng cuộc chiến tranh"''. Montgomery và Patton cũng hết mực thán phục ông, đáp lại, Rommel cũng có lời bàn: ''"Montgomery chưa bao giờ làm nên một sai lầm [[chiến lược]]... [và] trong quân đội của Patton chúng ta nhận thấy thành tựu nổi bật nhất về chiến tranh cơ động"''.<ref name="TerryBrightonXV"/> Các Sĩ quan và binh lính Anh trong cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ hai cũng ngưỡng mộ "Cáo Sa mạc" đến mức mà họ thường nói "làm nên một Rommel" để chỉ sự làm việc một cách ngay thẳng và mạnh mẽ.<ref name="DennisShowalter12"/>