Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Nhà Đường”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 454:
Sau khi nhà Đường thống nhất Trung Quốc, từ Thái Tông, Cao Tông cho đến Võ Tắc Thiên đều phải dụng binh, đánh bại các thế lực ở phía bắc và phía tây bắc như Đông Đột Quyết và Tây Đột Quyết, lại diệt nước Cao Xương, chiếm đất thành lập châu huyện, một lần nữa lại khống chế Tây Vực. Ở vùng đông bắc thì tiêu diệt nước [[Cao Câu Ly]] và [[Bách Tế]], và đánh bại viện quân [[Nhật Bản]] trong [[trận Bạch Giang]]. Đến thời Huyền Tông, việc đối ngoại càng mở rộng đến đỉnh cao, thế lực thậm chí đến tận vùng Trung Á, vươn đến tận nước Hắc Y Đại Thực (tức vương triều [[Nhà Abbas|Abbas]] theo [[Hồi giáo Sunni]]). Nhưng sau loạn An Sử, khiến nhà Đường xuống thế và lung lay, không còn sức để bảo vệ các miền lãnh thổ đã chiếm được trước đây và đã dần dần bị các nước Thổ Phồn, Hồi Hột với thực lực quân sự hùng hậu chiếm lấy, bản thân bên trong nhà Đường còn phải đối phó với thế lực phiên trấn cát cứ. Tuy nhiên đến thời [[Đường Hiến Tông]] nhờ những thắng lợi các phiên trấn ở vùng Hoài Tây và Kiếm Nam, nên phiên trấn quy thuận, nhưng lại không thể diệt tận được họa phiên trấn đã ăn sâu vào gốc rễ. Nhà Đường từ đó càng xuống dốc trầm trọng. Ngay kinh thành Trường An cũng từng một lần bị phiên trấn đánh chiếm (năm [[763]]), phía tây nam lại có [[Nam Chiếu]] liên hợp với Thổ Phồn đánh đến tận [[Thành Đô]] năm [[831]].<ref name="PNT80" />{{rp|69}}
Nhà Đường kế thừa nhà Tùy thi hành [[phủ binh chế]],<ref name="GTK" />{{rp|288}} noi theo chế độ phủ binh của thời [[Bắc Chu]] và [[Bắc Tề]], từ thời Bắc Chu các phủ binh là do xét trong hộ tịch mà trưng dân, Tùy Đường thì rút các tráng đinh nam đến tuổi phục dịch cho vào phủ binh, việc hợp dân lại tạo thành quân lính đó được gọi là ''chế độ trưng binh''. Phủ binh chế là cơ bản tuyển quân
[[Tập tin:Court Ladies Preparing Newly Woven Silk (捣练图) by Emperor Huizong (1082–1135).jpg|nhỏ|260px|trái|Bản sao Tác phẩm Đảo luyện đồ (搗練圖) của [[Trương Huyên]] (張萱) mô tả cảnh phụ nữ đang giã tơ tằm, làm quần đảo mùa đông cho bính lính phòng thủ ở biên thùy.]]
Phủ binh chế trên thực tế là sự kết hợp giữa binh sĩ và nông dân, giám bớt gánh nặng cho quốc
Đến thời Huyền Tông, triều đình bỏ lơ việc nắm nhân khẩu, khiến trong phủ binh có nhiều người bỏ trốn. Trong những năm Thiên Bảo, Huyền Tông thu nạp [[Trương Thuyết]] (張說) có kiến nghị thi hành trưng binh chế và mộ binh chế và dần dà phế bỏ đi phủ binh chế. Vì lòng hư vinh muốn trọn xưng là "thống lĩnh tứ di", bèn lo chiêu mộ được những sĩ binh đóng trường kì ở biên giới tiến hành việc chiến tranh đối ngoại, xưng là "''Kiện nhi''" (健儿). Và ít nhất cũng có liên hệ với lính đánh thuê ở tại bản địa, bọn họ chỉ mong ra biên thùy đánh trận để thu được những ích lợi cho mình. Các tướng lĩnh ở biên trấn thông qua lợi ích quan hệ với bộ tộc (cho nhiều tướng lĩnh và phủ binh được nhờ vào các dị tộc), luôn luôn có sự khống chế đối với sĩ binh cho đến về sau này khi xảy ra chiến họa.<ref name="PNT171" />{{rp|145}}
|