Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lã Đường”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 18:
==Được thờ ở đình Bến==
[[Tập tin:Suquan Laduong2.JPG‎|nhỏ|phải|260px|Đình Bến, Phụng Công, Văn Giang, Hưng Yên]]
Do có công cai quản và lập ấp ở địa phương, Lã Tá Đường được lập đền thờ ở đình Bến, xã Phụng Công, [[Văn Giang]], [[Hưng Yên]]. Người Phụng Công thường gọi chệch từ "đường" thành "đàng" để khỏi phạm húy và khi cúng thành hoàng làng thường có con heo không có đầu do sự tích ông bị chém đầu. Gần đình Bến có gò Nghè cũng là nơi thờ Lã Đường. Tương truyền, xưa có một bà lão ngồi bán nước trước lối mòn đi vào vùng lau sậy. Một buổi chiều bà giật mình nhìn thấy một người chạy trên lưng ngựa đầy máu, miệng vẫn còn thều thào hỏi: "Bà ơi cái đầu của tôi thế này liệu còn sống được không?". Bà lão nhìn thương cảm nói: "Người như thế này mà sống được có là người trời". Ông đáp: "Thần thì không biết được đâu", rồi ngã xuống đất và hóa. Bà lão thương cảm chôn ông gần gốc duối già, sau đó vùng đất ấy cứ cao dần. Sau này người dân lập miếu thờ đặt là miếu Thánh Lã.<ref>Truyền thuyết này là có thể một dị bản vì theo Sách Bắc Ninh dư địa chí của Ðỗ Trọng Vĩ (1829-1899), bản dịch của Ðỗ Anh Tuấn,
 
Gần đình Bến có gò Nghè cũng là nơi thờ Lã Đường. Tương truyền, xưa có một bà lão ngồi bán nước dưới lùm cây duối, phía trước có một lối mòn đi vào vùng lau sậy. Một buổi chiều bà giật mình nhìn thấy một người tay bê chiếc đầu của mình đầy máu, miệng vẫn còn thều thào hỏi: "Bà ơi cái đầu của tôi thế này liệu còn sống được không?". Bà lão bê cái đầu lên nhìn thương cảm nói: "Người như thế này mà sống được có là người trời". Lập tức người ấy ngã xuống dưới chân bà. Câu chuyện này tới bây giờ vẫn mang triết lý sâu sắc: Chỉ có người mẹ mới nói thẳng cho ta hiểu được sự sống chết của mình. Nhưng linh ứng của người tử trận này lại rất kỳ diệu. Sau khi bà lão thương cảm chôn ông gần gốc duối già, thì tự nhiên vùng đất ấy cứ cao dần. Sau này người dân lập miếu thờ đặt là miếu Thánh Lã.<ref>Truyền thuyết này là có thể một dị bản vì theo Sách Bắc Ninh dư địa chí của Ðỗ Trọng Vĩ (1829-1899), bản dịch của Ðỗ Anh Tuấn,
Nhà xuất bản Văn hoá Thông tin 1997, có sự tích Lữ sứ quân, có đền thờ ở xã Phụng Công, huyện Văn Giang, tỉnh Bắc Ninh: ông họ Lữ tên Ðường, cuối đời Ngô, ông xưng là Lữ Tá công, chiếm vùng Tế Giang (sau là Văn Giang). Tương truyền rằng khi vua [[Ðinh Tiên Hoàng]] dẹp các sứ quân, ông thua bị đứt cổ, lấy tay mà giữ. Khi chạy, gặp một hàng nước, bà hàng nước hỏi: " Như thế này mà vẫn còn sống được sao? ", Ông đáp: "Thần thì không biết được đâu", rồi hoá.</ref>