Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Gia Cát Chiêm”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 41:
Năm 263, quân Ngụy do tướng [[Chung Hội]] và [[Đặng Ngải]] chỉ huy dẫn 18 vạn quân [[Chiến tranh Thục-Ngụy (263-264)|chinh phạt nước Thục]]. Cánh quân của [[Chung Hội]] bị [[Khương Duy]], [[Đổng Quyết]], [[Liêu Hóa]], [[Trương Dực]] chặn lại. Trong khi đó, [[Đặng Ngải]] dẫn quân lẻn qua đường núi Âm Bình, vượt qua [[Cảnh Cốc]], mưu đánh úp [[Thành Đô]]. Khi đó hầu hết các tướng lĩnh đều theo [[Khương Duy]] giữ phòng tuyến [[Kiếm Các]], [[Lưu Thiện|Hậu Chủ]] bèn lệnh cho Gia Cát Chiêm ra chống lại Đặng Ngải.
 
Gia Cát Chiêm lĩnh quân, đem các tướng [[Gia Cát Thượng]], [[Trương Tuân|Trương Tuầ<nowiki/>n]], [[Hoàng Sùng]], [[Lý Cầu]] ra chống giữ. Đáng lưu ý rằng các tướng trong quân của Gia Cát Chiêm hầu hết đều là con cháu của các [[khai quốc công thần]] nhà [[Thục Hán]]: Gia Cát Thượng là con trưởng của Chiêm, cháu tôn đích tôn của [[Gia Cát Lượng]]; Trương Tuần là con trai của [[Trương Bào]], cháu [[Trương Phi]]; Hoàng Sùng là con trai của [[Hoàng Quyền]]; Lý Cầu là cháu gọi [[Lý Khôi]] bằng bác.
 
Chiêm dẫn quân đóng giữ Phù Thành, quân tiên phong bị phá. Gia Cát Chiêm định quay về, [[Hoàng Sùng]] luôn miệng khuyên Chiêm cấp tốc chiếm giữ nơi hiểm yếu, không cho địch vào được đất bằng. Sau đó Chiêm lui về giữ ải Miên Trúc. [[Đặng Ngải]] thừa thế kéo đến Miên Trúc, đưa thư dụ Gia Cát Chiêm: