Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Rainer Maria Rilke”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n →‎Tiểu sử: sửa chính tả 3, replaced: Thế chiến thứ nhất → Chiến tranh thế giới thứ nhất using AWB
n →‎Một vài bài thơ: fixes, replaced:   → (30)
Dòng 60:
|
;Đức Phật
:
: 
:Dường như Ngài lắng nghe. Tĩnh lặng từ xa…
:Sự tĩnh lặng này ta không nghe gì cả
:Ngài là ngôi sao. Ngôi sao to ở giữa
:Những ngôi sao, nhưng ta chẳng nhìn ra.
:
: 
:Ngài là tất cả. Có phải ta đang chờ
:Để Ngài thấy ta? Để cho ta nhận biết?
:Và khi dưới chân Ngài chúng ta phủ phục
:Ngài vẫn như con thú lười ở chốn rừng xa.
:
: 
:Tất cả những gì mà ta chịu đựng bây giờ
:Đã có ở trong Ngài cả triệu năm có lẻ
:Điều ta nhận thức, Ngài lãng quên tất cả
:Nhưng biết những gì ta không nhận thức ra.
:
: 
;Bầu trời đêm và sao rụng
:
: 
:Bầu trời đêm mờ mờ trong ánh bạc
:Đêm muốn khoe vẻ đặc biệt của mình
:Ta thật xa, để cùng đêm hoà nhập
:Và quá gần, để không hiểu về đêm.
:
: 
:Ngôi sao rụng!... Và em hãy vội nhìn
:Em hãy đoán ra trong giờ phút ấy…
:Điều gì "có" và "không" chốn trần gian
:Ai có lỗi? Ai người không có lỗi?…
:
: 
;Mùa thu
:
: 
:Những chiếc lá rơi từ cõi xa xăm
:Có vẻ như vườn địa đàng héo úa
:Để lá rơi, rơi rụng xuống trên đồng.
:
: 
:Và trong đêm rơi xuống giữa cô đơn
:Trái đất nặng, từ trời sao mờ tỏ.
:
: 
:Ta đang rơi. Muôn đời nay vẫn thế
:Sự rụng rơi hiện trong ánh mắt người.
:
: 
:Nhưng dường như tất cả rụng rơi này
:Có ai đấy trong tay mình giữ lại.
:
: 
;Buổi tối
:
: 
:Trang phục buổi tối thay đổi dần dần
:Em đang nhìn biến đổi trong tĩnh lặng
:Hai thế giới tan biến trước mắt em:
:Một bay lên, một – nặng nề đổ xuống.
:
: 
:Và em không thuộc về thế giới nào
:Em từ giã mặt đất này muôn thuở
:Không thuộc bóng tối ngôi nhà lặng lẽ
:Cũng không thuộc về ánh sáng của sao.
:
: 
:Chẳng có cách nào khác cho em đâu
:Là nhận thức và vạch đường giới hạn
Dòng 123:
|
;Buddha
:
: 
:Als ob er horchte. Stille: eine Ferne…
:Wir halten ein und hören sie nicht mehr
:Und er ist Stern. Und andere große Sterne,
:die wir nicht sehen, stehen um ihn her.
:
: 
:O er ist alles. Wirklich, warten wir,
:daß er uns sähe? Sollte er bedürfen?
:Und wenn wir ihn hier vor ihm niederwürfen,
:er bliebe tief und träge wie ein Tier.
:
: 
:Dann das, was uns zu seinen Füßen reißt,
:das kreist in ihm seit Millionen Jahren
:Er, der vergisst, was wir erfahren,
:und der erfährt, was uns verweist.
:
: 
;Nachthimmel und Sternenfall
:
: 
:Der Himmel, groß, voll herrlicher Verhaltung,
:ein Vorrat Raum, ein Übermaß von Welt.
:Und wir, zu ferne für die Angestaltung,
:zu nahe für die Abkehr hingestellt.
:
: 
:Da fällt ein Stern! Und unser Wunsch an ihn,
:bestürzten Aufblicks, dringend angeschlossen:
:Was ist begonnen, und was ist verflossen?
:Was ist verschuldet? Und was ist verziehn?
:
: 
;Herbst
:
: 
:Die Blätter fallen, fallen wie von weit,
:als welkten in den Himmeln ferne Gärten;
:sie fallen mit verneinender Gebärde.
:
: 
:Und in den Nächten fällt die schwere Erde
:aus allen Sternen in die Einsamkeit.
:
: 
:Wir alle fallen. Diese Hand da fällt.
:Und sieh dir andre an: es ist in allen.
:
: 
:Und doch ist Einer, welcher dieses Fallen
:unendlich sanft in seinen Händen hält.
:
: 
;Abend
:
: 
:Der Abend wechselt langsam die Gewänder,
:die ihm ein Rand von alten Bäumen hält;
:du schaust: und von dir scheiden sich die Länder,
:ein himmelfahrendes und eins, das fällt;
:
: 
:und lassen dich, zu keinem ganz gehörend,
:nicht ganz so dunkel wie das Haus, das schweigt,
:nicht ganz so sicher Ewiges beschwörend
:wie das, was Stern wird jede Nacht und steigt -
:
: 
:und lassen dir (unsäglich zu entwirrn)
:dein Leben bang und riesenhaft und reifend,