Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Belisarius”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động
Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động
Dòng 47:
 
[[Tập tin:Roman-Persian Frontier in Late Antiquity.svg|thumb|right|250px|Map of the Byzantine-Persian frontier]]
Khi Justin qua đời, hoàng đế mới [[Justinian I]] bổ nhiệm ông chỉ huy quân đội La mã ở miền đông để đối phó với những cuộc đột kích từ [[Nhà Sassanid|Đế quốc Sassanid]]. Ông đã dẫn dắt thành công quân đội trong [[Chiến tranh Iberia]], đánh bại người Ba Tư trong các [[trận Dara]] (530) và [[trận Callinicum]] (531), dẫn đến hiệp ước "Hòa bình Vĩnh cửu" (532) giữa hai đế chế. Trở về Constantinople, ông cùng với Thống chế miền Illyrium là [[Mundus]], đã dập tắt [[cuộc nổi dậy Nika]] trong bể máu.
 
Tiếp đó, Belisarius được trao quyền thống lĩnh đội quân [[chiến tranh Vandal|chinh phạt]] [[Vương quốc Vandal]]. Đổ bộ gần Chebba (Tunisia), ông cho hành quân dọc bờ biển và giữ hạm đội theo sát, trước khi tiến thẳng vào kinh đô Vandal ở [[Carthage]] nhằm tránh bị cắt đứt đường vận chuyển lương thực. Trên đường tới Carthage, quân La Mã đụng độ với quân Vandal tại [[trận Ad Decimum]] (13 tháng 9 năm 533) và thắng trong gang tấc. Chiến thắng khác tại [[trận Tricamarum]] hai ngày sau đó buộc vua [[Gelimer]] (người sát vị vua Vandal trước đó thân Byzantine là [[Hilderic]], tạo ra cái cớ trực tiếp cho cuộc chiến) phải đầu hàng. Khôi phục được tỉnh Bắc Phi, Belisarius trở về Constantinople trong [[lễ khải hoàn La Mã]] (người cuối cùng nhận vinh dự này). Ông cũng được phong làm Chấp chính duy nhất năm 535 và là một trong những người cuối cùng mang danh hiệu thừa hưởng từ thời [[Cộng hòa La Mã]] này.