Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lạc lối ở Tokyo”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n Đã lùi lại sửa đổi của Trantrongnhan100YHbot (Thảo luận) quay về phiên bản cuối của TuanminhBot
n →‎Quay phim: replaced: lí do → lý do using AWB
Dòng 68:
Rất nhiều địa điểm được chọn làm bối cảnh của bộ phim; đặc biệt, quán bar xuất hiện thường xuyên trong phim là "New York Bar", tọa lạc trên tầng 52 của tòa nhà Shinjuku Park Tower và là một phần của Park Hyatt ở [[Shinjuku]], [[Tokyo]]. Các địa điểm khác bao gồm đền [[Heian Jingu]] ở [[Kyoto]] và những bậc thang của cổng San-mon ở [[Nanzen-ji]], thêm nữa là Câu lạc bộ Air ở quận [[Daikanyamachō]] của Tokyo. Tất cả những địa điểm được nhắc tới trong bộ phim đều là những nơi có thật ở Tokyo vào thời điểm bộ phim bấm máy. Murray mô tả những tuần đầu tiên quay phim giống như là "một tù nhân bị nhốt", kể từ khi ông bị ảnh hưởng bởi những lần hoãn máy bay, và Johansson nói quay ở đây làm cô "mệt mỏi, tổn thương và bận rộn".ref>{{chú thích báo| url=http://www.guardian.co.uk/film/2004/jan/01/1 | location=London | work=The Guardian | first=Geoffrey | last=MacNab | title=Geoffrey Macnab talks to Bill Murray | date = ngày 1 tháng 1 năm 2004}}</ref><ref>{{chú thích báo| url=http://www.guardian.co.uk/film/2003/dec/28/features.magazine | location=London | work=The Guardian | first=Polly | last=Vernon | title=Polly Vernon meets Scarlett Johansson | date = ngày 5 tháng 1 năm 2004}}</ref>
 
''Lạc lối ở Tokyo'' được quay 6 ngày một tuần vào khoảng thời gian tháng 9 và tháng 10 năm 2002, dài hơn dự kiến 27 ngày.<ref name="Betts" /> Trong thời gian này, băng video được gửi mail tới nhà dựng phim Sarah Flack ở [[Thành phố New York]], nơi mà cô bắt đầu dựng phim ở Red Car Office.<ref name="Crabtree">{{cite journal|last=Crabtree|first=Sheigh|date=ngày 10 tháng 9 năm 2003|title=Editor Flack in Fashion for Coppola's "Lost" Pic|journal=The Hollywood Reporter}}</ref> Những cảnh mà Bob và Charlotte ở chung chú yếu quay theo thứ tự.<ref>{{cite journal|last=Chumo|first=Peter N. II|date=January–February 2004|title=Sofia Coppola|journal=Creative Screenwriting|volume=11|issue=1|pages=64|issn=1084-8665}}</ref> Những cảnh phim chính đa phần được quay qua đêm, do là khách sạn không cho phép đoàn làm phim quay ở những nơi công cộng trong khách sạn cho tới 1 giờ sáng.<ref name="Ballinger2004">{{chú thích sách|author=Alex Ballinger|title=New Cinematographers|url=http://books.google.com/books?id=10kR9a9SYnMC&pg=PA16|accessdate=ngày 6 tháng 4 năm 2012|date=ngày 12 tháng 10 năm 2004|publisher=Laurence King Publishing|isbn=978-1-85669-334-9}}</ref>
 
Coppola nói về những khó khăn trong việc đạo diễn bộ phim với đoàn làm phim Nhật Bản, từ khi cô tin cậy vào trợ lý đạo diễn của cô trong nhiệm vụ phiên dịch.<ref name="indiewire">{{chú thích web|url=http://www.indiewire.com/article/sofia_coppola_talks_about_lost_in_translation_her_love_story_thats_not_nerd |title=Sofia Coppola Talks About "Lost In Translation," Her Love Story That's Not "Nerdy" &#124; Filmmakers, Film Industry, Film Festivals, Awards & Movie Reviews |publisher=Indiewire |date = ngày 8 tháng 11 năm 2011 |accessdate = ngày 7 tháng 4 năm 2012}}</ref> Đa số các diễn viên đều tự ứng biến cho từng cảnh phim, và Coppola chấp nhận sự thay đổi trong các đoạn thoại trong lúc quay. Ví dụ, đoạn thoại trong cảnh Harris và người nhiếp ảnh là chưa hề tập trước đó.<ref>{{cite journal|last=Chumo|first=Peter N. II|date=January–February 2004|title=Sofia Coppola|journal=Creative Screenwriting|volume=11|issue=1|pages=58–59|issn=1084-8665}}</ref> Coppola đã nói rằng cô rất ưng ý với ý tưởng Bob và Charlotte đi qua nhiều cung bậc cảm xúc của tình yêu trong vòng 1 tuần - họ gặp nhau, tán tỉnh nhau, làm đau nhau và trao đổi cuộc sống riêng tư. Để kết thúc mối quan hệ này, Coppola muốn một cái kết thật đặc biệt kể cả khi cô nghĩ rằng cái kết trong kịch bản đã rất hợp lý rồi. Coppola hướng dẫn Murray hôn Johansson vào cảnh cuối mà không để cho cô ấy biết, để cho Johansson tự ứng biến. Cảnh thì thầm cũng không có trong kịch bản, nhưng vì nó nhỏ quá nên không thể nghe thấy được. Ban đầu Coppola tính lồng một đoạn thoại vào cảnh đó, nhưng rồi cô quyết định "tốt hơn hết chỉ cần họ biết".<ref>{{cite journal|last=Chumo|first=Peter N. II|date=January–February 2004|title=Sofia Coppola|journal=Creative Screenwriting|volume=11|issue=1|pages=63–64|issn=1084-8665}}</ref>