Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Thần thoại Hy Lạp”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n →Các vị thần Hy Lạp: replaced: quản lí → quản lý using AWB |
n →Các tư liệu văn học: replaced: địa lí → địa lý using AWB |
||
Dòng 21:
Các bài thơ trữ tình thường mượn chất liệu từ thần thoại, nhưng cách xử lý của nó ít mang tính tường thuật mà mang tính tượng trưng nhiều hơn. Các nhà thơ của trào lưu này bao gồm [[Pindar]], [[Bacchylides]], [[Simonides của Keos|Simonides]], các nhà thơ điền viên như [[Theocritus]] và [[Bion của Smyrna|Bion]], liên quan tới các đoạn thần thoại riêng lẻ<ref name="Klatt-Brazouskixii">Klatt-Brazouski,''Ancient Greek nad Roman Mythology'', xii</ref>. Thêm nữa, huyền thoại đã là trung tâm của [[sân khấu Hy Lạp cổ|sân khấu]] Athena cổ điển. Các tác gia bi kịch [[Aeschylus]], [[Sophocles]], và [[Euripides]] lấy hầu hết các cốt truyện của họ từ thần thoại của thời đại anh hùng và chiến tranh Troia. Nhiều câu chuyện bi kịch vĩ đại (ví dụ [[Agamemnon]] và lũ trẻ, [[Oedipus]], [[Jason (thần thoại)|Jason]], [[Medea]], vân vân) mang lấy hình thức kinh điển của chúng trong những vở bi kịch này. Nhà hài kịch [[Aristophanes]] cũng sử dụng thần thoại, trong vở ''Những con chim'' và ''Những con ếch''<ref name="Miles8">Miles, ''Classical Mythology in English Literature'', 8</ref>.
Các nhà sử học [[Herodotos]] và [[Diodorus Siculus]], cùng các nhà địa
Thơ ca của các thời kỳ [[Hy Lạp thời kỳ Hy Lạp hóa|Hy Lạp hóa]] và [[La Mã cổ đại|La Mã]] chủ yếu được sáng tác như những thực hành văn chương hơn là tín ngưỡng. Tuy nhiên, nó chứa đựng những chi tiết quan trọng bị thất lạc. Thể loại này bao gồm các công trình của:
|