Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Palestine (khu vực)”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi |
|||
Dòng 37:
Đa số cư dân tại khu vực là tín đồ Cơ Đốc giáo và tình trạng này duy trì cho đến khi [[Saladin]] tiến hành chinh phục nơi đây vào năm 1187. Cuộc chinh phục của người Hồi giáo tỏ ra ít có tác động đến tính liên tục về xã hội và hành chính trong vài thập niên.{{sfn|Avni|2014|p=314,336}}{{sfn|Flusin|2011|p=199-226, 215|ps=: "The religious situation also evolved under the new masters. Christianity did remain the majority religion, but it lost the privileges it had enjoyed."}}<ref>O'Mahony, 2003, p. 14: ‘Before the Muslim conquest, the population of Palestine was overwhelmingly Christian, albeit with a sizeable Jewish community.’</ref> Từ 'Ả Rập' khi đó chủ yếu đề cập tới dân du mục Bedouin, dù cho khu định cư Ả Rập được chứng thực tồn tại trên cao nguyên Judea và gần Jerusalem vào thế kỷ 5, và một số bộ lạc đã cải sang Cơ Đốc giáo.{{sfn|Avni|2014|p=154-55}} Cư dân địa phương hoạt động nông nghiệp, điều được cho là hạ mình và bị gọi là ''Nabaț'', ám chỉ dân làng nói tiếng Aramaic. Một [[hadith|ḥadīth]], nhân danh một nô lệ Hồi giáo được giải phóng và định cư tại Palestine, lệnh cho người Ả Rập Hồi giáo không định cư tại các làng.{{sfn|Gil|1997|p=134-136}}
[[Nhà Omeyyad|Vương triều Umayyad]] thúc đẩy kinh tế khu vực hồi sinh mạnh mẽ,<ref>Walmsley, 2000, pp. 265-343, p. 290</ref> song bị [[Nhà Abbas|vương triều Abbas]] thay thế vào năm 750. [[Ramla]] trở thành trung tâm hành chính trong các thế kỷ sau, trong khi Tiberias trở thành một trung tâm phát triển mạnh của giới học giả Hồi giáo.{{sfn|Gil|1997|p=329}} Từ năm 878, Palestine do Ai Cập cai trị dưới quyền các quân chủ bán tự trị trong gần một thế kỷ, bắt đầu từ cựu nô lệ người Thổ [[Ahmad ibn Tulun]], cả người Do Thái và Cơ Đốc đều cầu nguyện khi ông mất{{sfn|Gil|1997|p=306ff. and p. 307 n. 71; p. 308 n. 73}} và kết thúc với các quân chủ [[Nhà Ikhshid|Ikhshid]]. Lòng tôn kính đối với Jerusalem gia tăng trong giai đoạn này, khi nhiều quân chủ Ai Cập chọn an táng tại đây.{{sfn|Bianquis|1998|p=103|ps=: “Under the Tulunids, Syro-Egyptian territory was deeply imbued with the concept of an extraordinary role devolving upon Jerusalem in Islam as al-Quds, Bayt al-Maqdis or Bayt al-Muqaddas, the “House of Holiness”, the seat of the Last Judgment, the Gate to Paradise for Muslims as well as for Jews and Christians. In the popular conscience, this concept established a bond between the three monotheistic religions. If Ahmad ibn Tulun was interred on the slope of the [[Mokattam|Muqattam]], [[List of governors of Islamic Egypt#Governors during the Second Abbasid Period (905–935)|Isa ibn Musa al-Nashari]]
[[File:P1090530 (5147892579).jpg|thumb|left|200px|Pháo đài Thập tự quân tại [[Acre, Israel|Acre]], còn gọi là Pháo đài Cứu tế, được xây dựng trong thế kỷ 12.]]
Dòng 256:
* Brown, Daniel W. (2011), ''A New Introduction to Islam'', Wiley-Blackwell, 2nd.ed.
* Ben-Sasson, Haim Hillel (1976), [https://books.google.com/books?id=2kSovzudhFUC&pg=PA226 ''A History of the Jewish People''], Harvard University Press
* Finkelstein, Israel, and Silberman, Neil Asher, ''The Bible Unearthed
* {{cite journal|first=Salim|last=Tamari|url=http://www.jerusalemquarterly.org/images/ArticlesPdf/47-%20Shifting%20Ottoman.pdf|title=Shifting Ottoman Conceptions of Palestine-Part 1: Filistin Risalesi and the two Jamals|date=2011|journal=Jerusalem Quarterly|issue=49|pages=28–37|ref=harv}}
|