'''(Bắc) Ngụy Minh Nguyên Đế''' (([[chữ Hán]]: 北)魏明元帝) ([[392]]–[[423]]), tên húy là '''Thác Bạt Tự''' (拓拔嗣), là [[hoàng đế]] thứ hai của triều đại [[Bắc Ngụy]] trong [[lịch sử Trung Quốc]]. Ông là con trai cả của hoàng đế khai quốc [[Bắc Ngụy Đạo Vũ Đế|Đạo Vũ Đế]]. Dưới thời trị vì của ông, lãnh thổ Bắc Ngụy đã không được mở rộng nhiều như dưới thời trị vì của cha ông hoặc của con trai [[Bắc Ngụy Thái Vũ Đế|Thái Vũ Đế]], song ông đã giúp Bắc Ngụy trở thành một nhà nước ổn định ở phía bắc [[Trung Quốc]], và khởi đầu cho truyền thống họp mặt với các triều thần quan trọng để lắng nghe lời khuyên của họ và đưa ra quyết định cuối cùng. Ông thường được các sử gia coi là một người cai trị thông minh và có óc phân tích.