'''Bắc Ngụy Văn Thành Đế''' ([[chữ Hán]]: 北魏文成帝); (440<ref>Một số nguồn đôi khi ghi lại rằng ông sinh năm 448; tuy nhiên nếu vậy ông sẽ chỉ hơn con trai mình là [[Bắc Ngụy Hiến Văn Đế|Hiến Văn Đế]] có sáu tuổi.</ref>–465), tên húy là '''Thác Bạt Tuấn''' ({{zh|c=拓拔濬|p=Tuòbá Jùn}}), là hoàng đế thứ năm của triều đại [[Bắc Ngụy]] trong [[lịch sử Trung Quốc]]. Ông đăng cơ sau khi [[hoạn quan]] [[Tông Ái]] (宗愛) ám sát tổ phụ [[Bắc Ngụy Thái Vũ Đế|Thái Vũ Đế]] và thúc phụ [[Thác Bạt Dư]], ông đã cho phép người dân Bắc Ngụy nghỉ ngơi sau khi họ phải trải qua thời gian áp dụng chính sách bành trướng của tổ phụ, ông cũng tiến hành cải cách luật pháp theo hướng khoan dung hơn.