Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tranh cãi việc bổ nhiệm giáo sĩ”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n lần sửa đổi cuối là vào mấy tháng trước |
n clean up, replaced: → (6), {{sơ khai}} → {{sơ khai nhân vật Công giáo}} using AWB |
||
Dòng 6:
Ngay từ vương quốc Frank, các vua Frank có quyền bổ nhiệm các giám mục. Quyền này là quyền của giáo luật riêng vương quốc, trong đó một lãnh chúa cho phép thờ phượng trong lĩnh thổ của họ, có quyền gây ảnh hưởng về mặt hành chính. Kể từ sự ra đời của cái gọi là hệ thống nhà thờ đế quốc từ [[Otto I của đế quốc La Mã Thần thánh|Otto I]], quyền phong chức cho các giám mục và Tu viện trưởng của hoàng đế La Mã Thần thánh trở nên quan trọng hơn cho sự cai trị trong đế quốc, khi các giám mục và các Tu viện trưởng có quyền và chức năng quan trọng, chẳng hạn như quyền của một công tước, được chính quyền hoàng gia trao tặng. Otto I tiếp tục xem mình là chủ sở hữu của tất cả các nhà thờ và có quyền tham dự vào việc lựa chọn các tổng giám mục, giám mục và Tu viện trưởng. Những người chỉ trích hệ thống này cho đó là sự bổ nhiệm giáo sĩ của những người không chuyên môn. Họ lo sợ sự bổ nhiệm được dựa trên lòng trung thành với lãnh chúa hơn là kiến thức về tôn giáo và đạo đức.
Với việc bán nhà thờ, các chức tước, các di vật nhà thờ và thu nhập cũng thuộc sở hữu của người mua.
Vua [[Heinrich III của đế quốc La Mã Thần thánh|Heinrich III]] trong nhiệm kỳ của ông (1039-1056) cũng ủng hộ cuộc cải cách giáo hội và coi đó là nhiệm vụ của nhà vua, để cải cách nhà thờ Công giáo La Mã.
=== Mua bán chức vụ nhà thờ ===
Dòng 14:
=== Quan điểm về việc bổ nhiệm giáo sĩ ===
Việc bổ nhiệm giáo sĩ của các nhà quý tộc có nhà thờ riêng và nhà vua kể từ nửa đầu của thế kỷ 11 gây nhiều tranh cãi. Giám mục Burchard của Worms (mất năm 1025) cho là giáo luật phải đứng trên luật thế tục, xem hoàng đế cũng như các vị vua là những người thế tục và lên án việc bổ nhiệm các giám mục với sự hỗ trợ của người thế tục.
==Chú thích==
{{tham khảo|2|refs=}}
{{sơ khai Công giáo}}
[[Thể loại:Thuật ngữ Kitô giáo]]
|