Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Joachim Murat”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n clean up, replaced: → (3) using AWB
Dòng 12:
| nơi sinh = [[Labastide-Murat|La Bastide-Fortunière]], [[Lot (department)|Lot]], [[Vương quốc Pháp|Pháp]]
| mất = [[13 tháng 10]] năm [[1815]]
| nơi mất = [[Castello di Pizzo]], [[Calabria]]
| cha = Pierre Murat-Jordy
| mẹ = Jeanne Loubières
Dòng 35:
Joachim Murat sinh năm [[1767]] tại Labastide-Fortunière (nay là [[Labastide-Murat]], gần thành phố [[Cahors]], thuộc tỉnh [[Lot, Midi-Pyrénées|Lot]] miền Nam nước Pháp. Ông là con út trong số 11 người con của ông chủ quán trọ ''Pierre Murat Jordy'' và bà ''Jeanne Loubière''.
 
Khi còn trẻ, Murat dự định trở thành một thầy tu, ông học tại [[tu chủng viện]] ở Cahors và sau đó làm linh mục Hội truyền giáo ở [[Toulouse]]. Trong thời gian học việc để trở thành giáo chức, các đồng đạo ở [[Bastide]] thường gọi ông là cha Murat (''abbé Murat''). Tuy vậy, do ham mê chơi bời, Murat mắc nợ và phải nhập ngũ ngày [[23 tháng 2]] năm [[1787]]. Ông phục vụ trong đội kỵ binh người [[Ardennes]], sau đó là trung đoàn kỵ binh số 12 Champagne và nhanh chóng chứng tỏ khả năng của mình.
 
== Sự nghiệp ==
Dòng 61:
Sau khi người Nga tham chiến trong đồng minh chống Napoléon, Murat đã chỉ huy việc tấn công [[Warszawa]] và trở thành chỉ huy đơn vị lính Pháp đầu tiên tiến vào thành phố này ngày [[28 tháng 11]] năm 1806. Năm [[1807]], tại [[Trận Eylau]], ông một lần nữa chỉ huy kỵ binh Pháp buộc đối phương phải rút lui.
 
Năm 1812 - 1813, Murat cùng quân Pháp tham gia [[Chiến tranh Pháp-Nga (1812)]], chiến tranh Pháp - Phổ. Sau thất bại ở [[Trận Leipzig]] năm 1813, Murat đạt được thỏa thuận với [[Hoàng đế Áo]] để cứu vương quốc Napoli của mình.
 
Đến thời kỳ [[vương triều 100 ngày]] của [[Napoléon Bonaparte]], ông nhận ra rằng các cường quốc châu Âu sau [[Đại hội Viên]] muốn loại bỏ ông để đưa Ferdinand IV của họ [[Bourbon phục hoàng]] trở lại cầm quyền. Murat quyết định đưa quân đội tấn công "Liên minh thứ bảy" của các cường quốc, mà đầu tiên là nước Áo để giành lại quyền lực cho mình. Ông bị đánh bại bởi Frederick Bianchi, một tướng của Franc I của Áo, trong Trận Tolentino (ngày 2-3 tháng 5 năm 1815).