Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Nguyễn Duy Hiệu”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi
nKhông có tóm lược sửa đổi
Dòng 21:
Từ nơi đó, Nguyễn Duy Hiệu đã tổ chức đi đánh nhiều trận, gây cho đối phương nhiều thiệt hại, như trận tập kích đơn vị công binh Pháp đang mở con đường qua đèo [[Hải Vân]] (tiêu diệt trọn đội công tác này), trận Bãi Chài (phá đội ca nô ở vàm Vân Ly trên [[sông Thu Bồn]]), trận phục kích quân Pháp và quân triều đình ở [[Cẩm Muồng]]...
 
Tháng 2 năm 1886, viên [[Khâm sứ]] [[Trung Kỳ]] là Hector đã điều động khoảng bốn trăm lính [[Pháp]] cùng khoảng hai trăm quân triều do [[Nguyễn Thân]] chỉ huy đã tổrầm chứcrộ cuộctiến tấn công và bao vâyvào căn cứ Tân tỉnh Trung Lộc. Tại trận kịch chiến ở Gò May, nghĩa quân đại bại, bản doanh bị đốt cháy, san bằng. Thấy không thể cầm cự được nữa, Nguyễn Duy Hiệu và Phan Bá Phiến liền ra lệnh đánh vượt vòng vây chạy về một làng ở gần cửa biển [[An Hòa]] thuộc [[Tam Kỳ]].
 
Vừa tấn công vừa chiêu hàng, phe liên quân đã làm cho bên nghĩa quân bị thiệt hại nặng về người và [[vũ khí]]. Thấy không thể cầm cự được nữa, Nguyễn Duy Hiệu và Phan Bá Phiến liền ra lệnh đánh vượt vòng vây về một làng ở gần cửa biển [[An Hòa]] thuộc [[Tam Kỳ]]...
Đến ngày 21 tháng 9 năm 1887, vì thế cùng lực kiệt, Phan Bá Phiến uống thuốc độc tự vận, còn Nguyễn Duy Hiệu thì giatự đìnhtrói thìmình bịnạp bắtmạng sống.cho Sựđối kiệnphương nàyđể đãnhận đượclãnh sửhết [[nhàtrách Nguyễn]]nhiệm biênvề chépmình...Theo nhưsử sauliệu thì:
:''Chứng kiến xong cái chết của người đồng sự tâm phúc, Nguyễn Duy Hiệu trở về quê thăm viếng mẹ già. Xong, ông ra miếu thờ [[Quan Công]] ở giữa bãi cát Thanh Hà, mặc áo dài đen, đầu vấn khăn cẩn thận, ngồi xếp bằng trước bàn thờ, rồi sai người đi báo cho Nguyễn Thân đến bắt ông...''<ref>Nhóm Nhân văn Trẻ, ''Hỏi đáp lịch sử Việt Nam'' (tập 4, tr. 263). Tuy nhiên, theo sử [[nhà Nguyễn]] thì Nguyễn Duy Hiệu bị truy lùng và bị bắt sống: ''Tháng 7 ([[âm lịch]])...Nguyễn Thân tìm ra bọn Nguyễn Hiệu ở miền thượng nguyên Phước Sơn, bắt sống được 8 người cừ mục và thân quyến...Nguyễn Thân sai người bắt được Nguyễn Hiệu, chạy cờ đỏ về báo tịệp, bỏ Nguyễn Hiệu vào củi giải về kinh...(nhà vua ban) cho Nguyễn Thân gia hàm Thượng thư nhưng sung Nghĩa Định Tiễu phủ sứ, lại thưởng thêm một kim khánh hạng lớn...<ref> ''[[Quốc triều sử toát yếu]]'', ([[Caotr. Xuân Dục]] chủ biên524). NxbRất Văn họcthể, 2002, tr.Nguyễn Thân 524báo công.</ref>
 
Và trong một bài viết trên [[báo Thanh Niên]], số ra ngày 14 tháng 1 năm 2006:
:''[[Nguyễn Thân]] đem quân ra [[Quảng Nam]] phối hợp với quân Pháp và quân Nam triều tấn công vũ bão vào các căn cứ nghĩa quân, Tân Tỉnh bị đánh ác liệt. Tại trận kịch chiến ở Gò May, nghĩa quân đại bại, Tân Tỉnh bị đốt cháy, san bằng, Nguyễn Duy Hiệu và Phan Bá Phiến phải giải tán lực lượng. Phan Bá Phiến uống thuốc độc tự tử, Nguyễn Duy Hiệu tự trói mình nạp mạng cho đối phương để nhận lãnh hết trách nhiệm rồi chịu chết...Thành công, Nguyễn Thân được Pháp thưởng [[Bắc đẩu bội tinh]] ngũ hạng.''
 
Sau khi Nguyễn Duy Hiệu bị giải về [[Huế]]., Triềutriều đình [[Đồng Khánh]] bèn dùng danh lợi để dụ hàng, nhưng không được ông nghe. Cuối cùng, Viện cơ mật của Nam triều đã kết án tử hình ông vào ngày rằm tháng 8 năm [[Bính Tuất]] (15 thàng 10 năm 1887) tại Huế, hưởng dương 40 tuổi. Phần mộ Nguyễn Duy Hiệu hiện ở tại xã Cẩm Hà, thị xã [[Hội An]].
 
Đàn áp Nghĩa đảng Quảng Nam thành công, Nguyễn Thân được nhà cầm quyền Pháp tặng thưởng [[Bắc đẩu bội tinh]] ngũ hạng, còn vua Đồng Khánh thì ban cho Nguyễn Thân gia hàm Thượng thư nhưng sung Nghĩa Định Tiễu phủ sứ, lại thưởng thêm một kim khánh hạng lớn.
Phần mộ Nguyễn Duy Hiệu hiện nay an vị tại xã Cẩm Hà, thị xã [[Hội An]].
 
==Thơ tuyệt mệnh==
Hàng 68 ⟶ 63:
==Tài liệu tham khảo==
*[[Phan Bội Châu]], ''[[Việt Nam vong quốc sử]]''. Nxb. KH-XH, [[Hà Nội]], 1982.
*''Quốc triều sử toát yếu]]'' (do [[Cao Xuân Dục]]làm Tổng tài). Nxb Văn học, 2002.
*[[Phạm Văn Sơn]], ''Việt sử tân biên'' (1885-1914). [[Sài Gòn]], 1963.
*Nguyễn Q. Thắng-Nguyễn Bá Thế, ''Từ điển nhân vật lịch sử Việt Nam.'' Nxb. KHXH, Hà Nội, 1992.