Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Âm điệu”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
sửa đổi nhỏ
n cần chú thích
Dòng 1:
{{chú thích trong bài}}
[[Tập tin:IV-V-I_in_C.png|nhỏ|Giai kết chính thức/thực sự(perfect authentic cadence) (IV–V–I Hợp âm, tại đó chúng ta thấy hợp âm Fa trưởng, Son trưởng, và sau đó là Đô trưởng trong phần hòa âm thứ 4) trong Đô trưởng {{Âm thanh|IV-V-I in C.mid|Play}}. “Nhạc Giọng điệu được xây dựng xung quanh những chủ âm này và những điểm âm át[Kết], và chúng hình thành những nền tảng cơ bản trong cấu trúc âm nhạc”  ({{harv|Benjamin, Horvitz, and Nelson|2008|loc=63}}.]]
Giọng điệu là sự sắp xếp các [[Cao độ (âm nhạc)|nốt]] và/hoặc [[hợp âm]] của một tác phẩm âm nhạc theo một hệ thống thứ bậc về các mối quan hệ, tính ổn định, sự thu hút và hướng phát có thể cảm nhận được. Trong hệ thống thứ bậc này, những Cao độ đơn lẻ hay hợp âm 3 nốt với tính ổn định cao nhất gọi là chủ âm. Một nốt trong hợp âm chủ tạo nên tên của một Điệu tính; vì vậy trong Điệu tính Đô trưởng, nốt Đô vừa là chủ âm của âm giai vừa là một nốt trong hợp âm chủ(Đô-Mi-Son). Dòng [[Dân ca|nhạc dân ca]] thường bắt đầu và kết thúc bằng nốt chủ âm. Hầu hết thường dùng thuật ngữ “là việc tạo ra sự sắp xếp các hiện tượng âm nhạc xung quanh một chủ âm trung gian trong [[Nhạc cổ điển|âm nhạc châu Âu]] từ khoảng 1600 khoảng năm 1910" ({{harv|Hyer|2001}}. Âm nhạc cổ điển cùng thời từ năm 1910 – 2000 có thể thực dụng hay tránh sử dụng Giọng điệu – nhưng việc hòa âm trong hầu hết các dòng nhạc phổ thông tại Châu Âu vẫn duy trì việc sử dụng chủ âm. Việc hòa âm trong nhạc  [[jazz]] bao gồm nhiều nhưng không phải tất cả việc sử dụng Giọng điệu trong thời kì 1600 - 1900 tại Châu Âu, đôi khi được gọi là “Âm nhạc cổ điển”..{{Vague|date=April 2016}}