Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tống Duy Tân”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n thêm chi tiết nhỏ
n thêm một ít chi tiết.
Dòng 16:
Đầu năm [[1889]], Tống Duy Tân về đến quê nhà. Sau khi tập hợp lại lực lượng, thì ông trở thành người chỉ huy chính của phong trào kháng Pháp tại Hùng Lĩnh ở thượng nguồn [[sông Mã]] (thuộc huyện [[Vĩnh Lộc]], tỉnh [[Thanh Hóa]]).
 
Từ nơi đó, ông cùng hai phụ tá đắc lực[[Cao Điển]] và [[Cầm Bá Thước và Cao Điển]]<ref> Thông tin Cao ĐiềnĐiển và Cầm Bá Thước làm phụ tá cho Tống Duy Tân chép theo ''Việt sử tân biên'' (sách đã dẫn, tr., 137). Sách ''Lịch sử 11'' thì ghi Tống Duy Tân và Cầm Bá Thước đều là lãnh đạo chính của cuộc khởi nghĩa Hùng Lĩnh (tr. 253).</ref>, cho quân mở rộng địa bàn hoạt động lên tận vùng hữu ngạn và tả ngạn [[sông Mã]]; đến phối hợp đồng chiến đấu với [[ĐềCầm KiềuBá Thước]] ở Thường Xuân và Lang Chánh, với [[Đề Kiều]]-[[Đốc Ngữ]] ở vùng hạ lưu [[sông Đà]], với [[Phan Đình Phùng]] ở vùng rừng núi [[Nghệ An]]-[[Hà Tĩnh]].
 
Tổ chức của các ông khá quy củ. Mỗi huyện có một cơ binh, lấy tên huyện đặt tên cho đơn vị, ví dụ như ''Nông Thanh cơ'' (tức cơ Nông Cống ở Thanh Hóa), ''Tống Thanh cơ'' (tức cơ Tống Sơn ở Thanh Hóa),...
 
Dòng 28:
Kể từ đây trở đi, Lực lượng của Tống Duy Tân bước vào thời kỳ chiến đấy gay go và gian khổ hơn. Nhất là sau trận Thanh Khoái, nghĩa quân ông lâm vào tình thế bị cô lập nên bị thiếu thốn về mọi mặt.
 
Đầu năm [[1891]], Tống Duy Tân cho chuyển quân từ AnYên LẫmLâm về(thuộc làng[[Yên Định]]) lên Lang Vinh (một làng [[người Mường|Mường]] ở châu [[Thường Xuân]]). Hay tin, quân [[Pháp]] liền tổ chức tấn công. Mặc dù chống trả quyết liệt, nhưng cuối cùng ông cũng phải dẫn tàn quân rút về Hòn Mông, rồi về vùng Trịnh Vạn thuộc châu Thường Xuân (tức quê hương và căn cứ cũ của thủ lĩnh [[Cầm Bá Thước]]).
[[Tháng 3]] năm [[1892]], từ [[sông Đà]], Đốc Ngữ dẫn quân vượt [[sông Mã]] vào [[Thanh Hóa]]. Sau khi bàn bạc, Tống Duy Tân và Đốc Ngữ cùng hợp quân đi tấn công quân Pháp ở hang Niên Kỷ (nay thuộc xã Thiết Ống, huyện [[Bá Thước]], tỉnh [[Thanh Hóa]]). Mặc dù thu được một số thắng lợi, nhưng cũng không thể nào cứu vãn được tình thế.