Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lịch sử Trung Quốc”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Banhtrung1 (thảo luận | đóng góp)
Đã lùi lại sửa đổi 3266486 của Banhtrung1 (Thảo luận)
Dòng 553:
Một đội quân tư nhân, do [[Thích Kế Quang]] tổ chức, cuối cùng đã đánh bại các quân ăn cướp từ bờ biển, trong khi Gia Tĩnh vẫn mải mê với Đạo giáo. Gia Tĩnh rút khỏi việc điều hành chính phủ trong một thời gian dài, và những cuộc nghiên cứu về Đạo giáo của ông cho một cuộc sống vĩnh cửu thông qua các loại thuốc ma thuật dẫn tới việc ông chết vì thuốc độc năm 1566. Con của Gia Tĩnh, [[Long Khánh Đế|Long Khánh]], cũng không chú ý tới việc trị nước. Nhưng ông đã trục xuất mọi người Đạo giáo ra khỏi triều đình, và một vị quan trong triều là [[Trương Cư Chính]], đã thương lượng hòa bình với người Mông Cổ. Long Khánh cai trị đến năm [[1572]] và được nối ngôi bởi [[Vạn Lịch Đế|Vạn Lịch]], người cai trị tới năm [[1620]], trong 47 năm – giai đoạn cai trị dài nhất ở Trung Quốc từ đầu đời [[Hán]] mười bảy [[thế kỷ]] trước đó.
 
=== ChungHậu kỳ nhà Minh ([[1573]]-[[1644]]) ===
[[Tập tin:ShenDuGiraffePainting.jpg|phải|nhỏ|200px|Một con [[hươu cao cổ]] được mua từ [[châu Phi]] dưới thời Thành tổ (1414). Người Trung Hoa cho rằng đây là con [[Lân (tứ linh)|kỳ lân]].]]
Vạn Lịch lên làm vua lúc mười tuổi, và chế độ của ông bắt đầu với sự lãnh đạo của mẹ ông và [[Trương Cư Chính]]. Họ lập lại kỷ luật và sự hiệu quả trong chính phủ. [[Tài chính]] được ổn định, và các cuộc tấn công vào [[biên giới]] Trung Hoa bị đẩy lùi. Nhưng sau khi Vạn Lịch đã lớn, và Trương Cư Chính chết, lịch sử gần đó của các vua Trung Quốc lại lặp lại. Vạn Lịch ngày càng sao nhãng việc quốc gia. Các vị trí chính phủ bỏ trống, và người dân mòn mỏi ở trong tù vì không có người nào xét xử họ. Vạn Lịch cho phép các hoạn quan có được ảnh hưởng ở triều đình. Các hoạn quan lấy tiền thuế của ngân khố quốc gia làm của riêng. Khi một vùng đất bị tàn phá bởi [[động đất]], [[lũ lụt]] hay [[hạn hán]], Vạn Lịch muốn cứu tế, nhưng có rất ít (nếu có) cứu tế được thành hiện thực. Và những người dân mất hy vọng lại tụ tập thành băng đảng và nổi loạn.