Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Chùa Mía”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 19:
| website =
}}
'''Chùa Mía''' (tên chữ: '''Sùng Nghiêm tự''', 崇嚴寺) là một ngôi chùa ở xã [[Đường Lâm]], thị xã [[Sơn Tây (thị xã)|Sơn Tây]], [[hà Nội|thành phố Hà Nội]]. Xưa kia, vùng này là Cam Giá, tên Nôm là Mía, nên chùa này được quen gọi là chùa Mía. Đây là ngôi chùa lưu giữ nhiều tượng nghệ thuật nhất [[Việt Nam]] (287 tượng)<ref>Nguồn: Website thanglong.chinhphu.vn [http://thanglong.chinhphu.vn/Home/Danh-lam-thang-canh-Ha-Noi/20098/4516.vgp].</ref>.
 
==Lịch sử==
Ban đầu, chùa có quy mô nhỏ, được xây dựng từ xa xưa<ref>Theo văn bia cổ còn lưu giữ tại chùa, thì Tam bảo trước chùa được dựng năm [[1621]] (nguồn: Dặng Bằng- Lê Liêm, ''Di sản văn hóa Đường Lâm''. Nhà xuất bản VH-TT, 2009, tr.29).</ref>. Năm [[1632]], Phi tần trong phủ chúa [[Trịnh Tráng]] là Ngô Thị Ngọc Diệu (còn có tên là Nguyễn Thị Ngọc Dong) <ref>Nguồn: website Làng cổ Đường Lâm langcoduonglam [http://www.langcoduonglam.com/index.php?option=com_content&view=article&id=83%3Achuamiast&catid=38%3Avvdl&Itemid=28&lang=vi] và bảng giới thiệu di tích dựng tại chùa. Ngoài ra, bà còn có các tên khác là: Liệu, Giao. Leo, Reo...(nguồn: ''Di sản văn hóa Đường Lâm'', tr.29).</ref> thấy miếu bị hoang phế điêu tàn nên đã cùng cha mẹ và người dân các làng thuộc tổng Cam Giá (tức Tổng Mía) cùng nhau tôn tạo lại. Phi tần Ngọc Dong vốn là người làng Nam Nguyễn (Nam An) trong Tổng Mía, nên được người mến mộ gọi là "Bà Chúa Mía.", đồng thời đã tạc tượng đưa vào phối thờ ở chùa và còn có đền thờ riêng. Về sau chùa được tu bổ nhiều lần, song đến nay quy mô tôn tạo thời Bà chúa Mía dường như vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.
 
==Kiến trúc==
Dòng 30:
Gần gác chuông và cây đa cổ thụ là tòa bảo tháp Cửu phẩm Liên Hoa cao 13 m thờ vọng Xá Lợi đức Phật.
 
Trong tiền đường, ở gian phải có tấm bia khắc năm [[1634]], nói về việc trùng tu chùa năm [[1632]]. Bia trang trí đẹp, cao hơn 1,6 [[mét|m]], rộng 1,2 m, dựng trên lưng một con [[bộ Rùa|rùa]]. Gian trái tiền đường có bàn thờ công chúa [[Liễu Hạnh công chúa|Liễu Hạnh]]. Sau tiền đường là chùa Trung, tiếp theo là chùa Thượng - hậu đường. Có hai dãy hành lang nối chùa Trung và chùa Thượng, bao quanh lấy [[Phật]] điện ở giữa.
 
Chùa Trung và chùa Thượng còn giữ được bộ khung gỗ mà có nhiều phần điêu khắc có từ [[thế kỷ 17]]. Chùa Mía khá nổi tiếng với số lượngtượng có ở đây: có đến 287 pho tượng lớn, nhỏ, trong đó có 6 pho tượng [[đồng]], 106 pho tượng gỗ và 174 pho tượng bằng đất luyện được sơn son thếp vàng. Ở chùa Trung có hai pho tượng [[Hộ pháp]] lớn và 8 pho tượng [[Kim cương (định hướng)|Kim Cương]]. Mỗi pho tượng là hình tượng một võ tướng đang trong tư thế chuẩn bị chiến đấu để trừ tà bảo vệ phật pháp. Hình khối, bố cục vững chắc, thân hình cân đối, đường nét thoải mái và khỏe. Tại chùa Thượng, người ta còn thấy các động bằng đất đắp. Trong và xung quanhcácquanh các động có khá nhiều tượng. Trong một động có cả tượng [[Tất-đạt-đa Cồ-đàm|Phật Thích Ca]] nhập [[Niết-bàn|Niết bàn]]. Pho tượng [[Tuyết Sơn (tượng Phật)|Tuyết Sơn]] cao 0,76 m và [[Quan Âm Tống Tử]] cao 0,76 m ở đây cũng rất đẹp. Tượng Quan Âm thường được gọi là tượng Bà Thị Kính. Tượng này diễn tả một người phụ nữ thùy mị, có duyên, vẻ mặt hơi buồn nhưng rất hiền từ nhân hậu, ẵm một đứa bé bụ bẫm kháu khỉnh. Đường nét chạm khắc mềm mại, trau truốt.
 
Người làng Mía có câu ca dao về pho tượng: