Khác biệt giữa bản sửa đổi của “James II của Anh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 95:
=== Chế độ quân chủ chuyên chế và chính sách tự do tôn giáo ===
Để bảo vệ bản thân chống những cuộc bạo loạn khác, nhà vua tìm kiếm sự an toàn bằng việc tăng cường một lực lượng [[Quân đội thường trực]].<ref name=miller142>Miller, 142–143</ref> Điều này khiến ông mất lòng dân, không chỉ vì các binh sĩ gây rối trong các thị trấn, mà còn vì nó còn ngược lại với truyền thống nước Anh là chỉ giữ một lực lượng Quân đội chuyên nghiệp trong thời bình.<ref>Harris, 95–100</ref> Quốc hội còn tỏ lo ngại hơn nữa khi James sử dụng [[Royal Prerogative|đặc quyền của nhà vua]] (''Royal Prerogative'') để cho phép những người theo Công giáo chỉ huy nhiều Trung đoàn Bộ binh mà không cần phải tuyên thệ theo như yêu cầu của luật Khảo sát.<ref name=miller142/> Khi Quốc hội vốn từng ủng hộ James phản đối những chính sách này, nhà vua ra lệnh cho Quốc hội ngừng họp vào tháng 12 năm 1685, một hành động ông không bao giờ lặp lại trong suốt thời gian mình nắm quyền.<ref>Miller, 146–147</ref> Đầu năm 1686, hai bức thư của vua Charles II được tìm thấy trong tủ sắt và trong trong phòng nhỏ của ông chứa đựng những lý lẽ ủng hộ Công giáo trước [[Kháng Cách]]. Vua James II cho phát hành những bức thư này với một lời tuyên bố do ông ký tên và thách thức Tổng giám mục Canterbury và toàn bộ các giám mục Anh giáo trong Thượng viện Anh bác lại những lý lẽ của Charles II: ''"Hãy để cho Trẫm có một câu trả lời mạnh mẽ theo kiểu của một quý ông; và nó có thể có tác dụng trong việc các Ngươi quá muốn để Trẫm đứng đầu Giáo hội"''. [[Tổng giám mục Canterbury]] từ chối việc này, lấy cớ là tôn kính vị tiên vương Charles II. <ref>Macaulay, 349-50.</ref>
 
[[Image:Laurence Hyde, Earl of Rochester.jpg|upright|thumb|[[Laurence Hyde, Bá tước thứ nhất xứ Rochester|Rochester]], từng là người ủng hội James nhưng đến năm 1688, ông này quay sang chống đối cùng với nhiều người theo Anh giáo khác]]
 
Nhà vua chủ trương xóa bỏ [[Hình Luật]] tại cả ba Vương quốc của ông, nhưng không có phép những người biệt giáo được quyền cầu xin vua cứu vãn khỏi Hình Luật.<ref>Macaulay, 242; Harris, 480-481. [[Covenanter]]s, as they did not recognise James (or any uncovenanted king) as a legitimate ruler, would not petition James for relief from the penal laws.</ref>